Nam Mạc đêm ấy như biến thành địa ngục thật sự. Bầu trời đỏ như máu, cát nhuộm thành biển đỏ, tiếng trống chiến vang vọng khắp chân trời. Hàng vạn quân Đế quốc nối nhau tràn vào vùng cát, cờ đen phấp phới, ánh đuốc sáng rực như sao sa.
Ở giữa trung tâm hỗn loạn ấy, một người đứng một mình — Huyết Thần Diễm Tước. Áo choàng xám rách nát, thân hình đẫm máu, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sáng rực phản chiếu hàng nghìn ngọn đuốc đang vây quanh.
“Kẻ nào là tướng lĩnh của các ngươi?” Giọng hắn vang vọng giữa sa mạc, khàn nhưng đầy sức mạnh, từng chữ như gõ vào tâm hồn người nghe.
Phía trước, một viên đại tướng cưỡi ngựa bọc thép, áo giáp vàng, bước lên. “Phản đồ Huyết Thần, ta là Trấn Võ Đại Tướng quân dưới trướng Đế quân. Hôm nay—” “Không cần nói nhiều.” Diễm Tước ngắt lời, giọng lạnh tanh. “Ngươi đến để chết, không cần giới thiệu.”
Trấn Võ gầm lên, thương trong tay phát sáng, luồng linh lực mạnh mẽ tràn ra. “Giết!” Hàng vạn quân đồng loạt hô vang, khí thế dậy đất. Đất rung, cát bay, trời nổ sấm. Cả biển người như dòng lũ cuồn cuộn lao về phía một bóng đơn độc.
Huyết Thần nhắm mắt lại, hít một hơi sâu. Rồi — hắn mở mắt.
“Huyết Mạch thứ ba – Huyết Hải!”
ẦM!!! Đất dưới chân hắn vỡ tung, máu trào lên như suối. Cát đỏ hóa thành sóng, từng giọt máu bốc hơi, tụ lại thành những mảnh huyết kiếm lơ lửng quanh người hắn. Một tiếng hét xé trời vang lên — hắn lao vào giữa biển người.
“Huyết Thần Quyết – Tam Thức: Sát Hải Đồ Sinh!”
Ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất nổ tung. Biển máu bùng nổ, từng lưỡi huyết kiếm như sao băng xé qua không trung. Mỗi lưỡi kiếm đi qua, máu lại bắn lên trời, xác người đổ xuống không kịp kêu.
Trong mắt binh sĩ, họ không còn thấy người, chỉ thấy một cơn bão máu đang nghiền nát mọi thứ. Trấn Võ hét lên, linh lực toàn thân bùng nổ, thương dài đâm tới như rồng vàng phun lửa. Nhưng khi đầu thương chạm vào huyết khí — nó tan chảy.
“Không thể nào—!?” Diễm Tước nắm lấy đầu thương, siết nhẹ. Kim loại vỡ vụn trong tay hắn như bùn. “Thứ kim loại phàm tục này...” hắn khẽ nói, giọng bình thản, “không xứng chạm vào ta.”
Rồi hắn xoay người, bàn tay đâm thẳng vào ngực Trấn Võ. Máu phun ra, nhuộm đỏ cả cát vàng. Hắn rút tay ra, một viên tinh huyết trôi lơ lửng trên lòng bàn tay. Hắn nhìn nó, ánh mắt lạnh như băng. “Máu của tướng quân... đủ để rèn lại một thanh kiếm.”
Máu dưới đất dâng lên, tụ quanh hắn thành hình kiếm. Hơi máu xoay tròn, dày đặc như sương, rồi ngưng tụ lại — Một thanh huyết kiếm từ từ hình thành, đỏ như lửa, dài hơn ba thước, trên lưỡi khắc từng đường vân như mạch máu đang chảy.
“Từ máu của kẻ thù... đến thanh kiếm đầu tiên.” Hắn nâng kiếm, ánh sáng đỏ phản chiếu lên gương mặt nhuốm máu. “Ngươi, Thần Võ Đế, chắc cũng từng muốn có nó.”
Phía xa, cờ của Đế quốc lần lượt ngã xuống. Tiếng gào thét biến mất, chỉ còn tiếng gió hú trên sa mạc. Trong đêm đỏ ấy, chỉ còn một người đứng giữa biển xác, tay cầm huyết kiếm, tóc tung trong gió, mắt sáng rực.
Diễm Tước khẽ lẩm bẩm: “Thanh kiếm đầu tiên của ta... Huyết Hải Kiếm.” Hắn hạ kiếm, cắm sâu xuống cát, máu lan ra thành một vòng tròn khổng lồ. “Lấy máu đổi máu, lấy chết nuôi sống. Từ đây, ai dám ngăn Huyết Thần, ta sẽ khiến trời cũng đổ máu.”
Trên cao, mây đen tụ lại, sấm sét đỏ bừng chiếu sáng toàn bộ Nam Mạc. Tiếng gió, tiếng máu, tiếng linh hồn khóc hòa làm một. Một chương mới của Huyết Thần Đạo... vừa được viết bằng máu người.
Cuối chương 9 — Huyết Hải Kiếm ra đời, máu của vạn binh tan vào sa mạc. Trận chiến đầu tiên của Huyết Thần chỉ vừa bắt đầu!