THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 8: Huyết Ấn Bạo Khởi – Lệnh Truy Sát Từ Đế Đô

Đêm đó, toàn bộ vùng Nam Mạc chìm trong ánh đỏ. Cát sa mạc phản chiếu ánh máu như biển lửa, mây đen tụ lại, sấm chớp dội xuống liên hồi. Người dân trong thành Trấn Huyết Vũ ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy đều tái mặt — giữa trời đêm, có một cột sáng đỏ thẫm như máu xuyên thẳng lên mây, mang theo khí tức khiến linh hồn run rẩy.

“Huyết ấn cổ... thức tỉnh rồi sao?” “Không thể nào, thứ đó đã bị phong ấn từ nghìn năm trước!” Tin đồn lan nhanh hơn gió. Chưa đến một canh giờ, từ Đế đô đã truyền xuống lệnh truy sát cấp thiên — “Kẻ nào mang huyết khí cổ, diệt không tha!”

Trong đại điện Đế cung, dưới ánh đuốc đỏ rực, Thần Võ Đế ngồi trên ngai vàng, đôi mắt khép hờ. Ánh sáng đỏ phản chiếu trên giáp vàng, khiến gương mặt hắn như được tạc từ máu và thép. Một tướng quân quỳ dưới bệ, giọng run: “Bệ hạ, theo báo cáo... luồng huyết khí ấy trùng khớp với khí tức của—” “—Hắn.” Giọng nói của Thần Võ Đế cắt ngang, trầm thấp như sấm. Hắn mở mắt, trong đồng tử ánh lên một tia sát ý lạnh buốt. “Không ngờ, ngươi thật sự... còn dám trở lại.”

Ánh mắt hắn dời lên cột sáng đỏ ngoài khung trời xa xăm. “Huyết Thần Diễm Tước… ngươi sống lại cũng vô ích. Lần này, ta sẽ khiến ngươi tan thành tro bụi.” Hắn nắm chặt tay, mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay, từng giọt máu nhỏ rơi xuống nền đá. “Truyền lệnh — điều toàn bộ Huyết Ảnh Vệ, bao vây Nam Mạc. Ta muốn đầu của hắn.”


Giữa khi Đế đô dậy sóng, tại trung tâm sa mạc, Diễm Tước đang đứng giữa hố máu khổng lồ. Huyết khí cuộn quanh người hắn như khói, mái tóc ướt dính, đôi mắt đỏ như đuốc.

“Huyết Mạch thứ hai hoàn thành.” Hắn mở lòng bàn tay, ánh sáng đỏ nhạt xoay tròn, phản chiếu hình ảnh một ấn đồ cổ — đồ án này không chỉ là phong ấn, mà còn là chìa khóa dẫn đến tầng sâu hơn của Huyết Thần Đạo.

“Thần Võ Đế... ngươi định dùng huyết khí của ta để mở cánh cổng đó sao?” Giọng hắn trầm xuống, lạnh như gió đêm. “Ngươi dám động vào thứ thuộc về Huyết Thần, ta sẽ khiến máu của ngươi bốc hơi trước khi ngươi kịp cầu xin.”

Hắn bước ra khỏi vòng máu, nhưng chưa đi xa thì không khí đột nhiên biến dạng. Một cơn gió lạnh cắt qua — và từ hư không, mười bóng người xuất hiện, toàn thân khoác áo choàng đen, mặt nạ bạc khắc hình giọt máu ngược. Khí tức tỏa ra từ họ như dao đâm vào da thịt. “Huyết Ảnh Vệ...” Diễm Tước nhếch môi. “Thần Võ Đế thật biết cách nghênh đón ta.”

Một trong số đó bước lên, giọng khàn đặc: “Ngươi là kẻ đã mở Huyết Ấn Cổ?” “Phải.” “Vậy thì...” Y chưa kịp dứt lời, Diễm Tước đã vung tay. Một luồng huyết khí nổ tung, cát bay mù mịt, tiếng xương gãy vang lên. Khi bụi tan, người kia đã bị xé làm đôi.

“...ta là người chủ nó.” Hắn nói, ánh mắt như hai hố máu cháy rực. “Các ngươi muốn đầu ta à? Tốt thôi, cứ thử lấy xem.”

Không khí nổ tung. Mười Huyết Ảnh Vệ còn lại lao đến cùng lúc. Mỗi người đều di chuyển như bóng, bước đi không để lại dấu, chiêu thức tàn nhẫn như quỷ đói. Hắn không né tránh. Thay vào đó, hắn cười.

“Huyết Thần Quyết – Nhị Thức: Hấp Huyết Dẫn Mạch!”

Huyết khí bùng nổ thành cơn bão. Máu dưới chân hắn hóa thành biển đỏ, nuốt trọn từng bóng đen. Tiếng hét rền vang khắp sa mạc, hòa cùng tiếng cát bay, sấm nổ. Khi yên lặng trở lại, chỉ còn một mình hắn đứng giữa đống xác cháy khô, hơi thở đều đặn, ánh mắt tĩnh lặng lạ thường.

“Huyết Ảnh Vệ của ngươi... yếu quá rồi.” Hắn khẽ phủi bụi trên vai, ngước nhìn lên trời. “Thần Võ Đế, ngươi vẫn chưa hiểu sao?” “Ngươi có thể giết ta... nhưng chỉ khi nào ta chịu chết lần nữa.”

Một tia chớp đỏ rạch ngang bầu trời, phản chiếu hình ảnh người đàn ông giữa sa mạc — áo rách, máu đổ, nhưng đứng thẳng, hiên ngang như thần phạt nhân gian.

Xa xa, tiếng tù và vang vọng, hàng nghìn quân Đế quốc đang tiến vào Nam Mạc. Cát bụi cuộn lên, che khuất ánh trăng.

Diễm Tước liếm môi, nụ cười lạnh lẽo hiện ra: “Hay lắm... đến đông như vậy sao? Tốt, ta đang thiếu máu.”

Cuối chương 8 — Huyết Ảnh Vệ bị diệt, Đế đô phát lệnh truy sát. Cuộc chiến máu giữa Huyết Thần và Đế quốc chính thức bắt đầu!

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.