THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 10: Huyết Hải Kiếm Tâm – Lời Thề Trước Bầu Trời Đỏ

Gió đêm Nam Mạc rít gào không ngớt. Cát đỏ nhuộm máu quấn quanh từng đụn đất, mang theo mùi tanh nồng nặc. Cả vùng sa mạc như đang thở, như chính đất trời cũng kinh hãi trước sức mạnh của kẻ đang đứng giữa biển xác kia — Huyết Thần Diễm Tước.

Hắn đứng lặng giữa biển máu đặc quánh. Huyết khí quanh thân không còn hỗn loạn như trước, mà lặng lẽ xoay tròn, nhập vào người hắn, rồi tụ lại nơi tim. Trên ngực, dấu ấn Sinh Huyếtdấu ấn Hấp Huyết đang hòa làm một, xoay vòng như hai mặt của một đồng tiền máu. Một luồng sáng đỏ rực tràn ra, chiếu sáng cả vùng trời đêm.

“Ba huyết mạch đã mở, linh hồn và thân thể bắt đầu dung hợp...” Hắn nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim mình đập từng hồi — mỗi nhịp như tiếng trống chiến nơi cõi chết. “Còn thiếu... thứ dẫn dắt máu, thứ kết nối linh hồn và huyết hải trong tim.”

Hắn mở mắt, nhìn xuống thanh kiếm đang cắm sâu trong cát. Huyết Hải Kiếm vẫn còn chảy máu. Từng giọt từ lưỡi kiếm nhỏ xuống đất, thấm vào sa mạc, khiến đất rung nhẹ như một trái tim đang đập.

“Nếu thân thể là máu, linh hồn là ý, thì kiếm... chính là tâm.” Diễm Tước đưa tay chạm nhẹ lên sống kiếm. Trong khoảnh khắc ấy, lưỡi kiếm khẽ rung, vang lên âm thanh như tiếng rên khẽ của hàng ngàn linh hồn.

“Ngươi là từ máu của kẻ thù mà sinh ra. Từ nay, ngươi sẽ nghe theo ý chí của ta.” Giọng hắn trầm như sấm xa. “Ngươi không phải binh khí... mà là tim ta.”

Một luồng huyết quang nổ tung! Máu từ biển xác cuộn lên, tràn vào thanh kiếm, khiến nó phát sáng rực rỡ. Ánh sáng ấy xuyên qua mây, chiếu lên bầu trời Nam Mạc. Đất rung chuyển. Sấm sét nổ rền. Thanh kiếm khẽ rung mạnh, như sống dậy, rồi tỏa ra một vòng sáng đỏ rực, nhập ngược vào ngực Diễm Tước!

Hắn khụy gối xuống, tay nắm chặt ngực, máu tuôn ra từ miệng, nhưng ánh mắt lại sáng hơn bao giờ hết. Trong lồng ngực, có thứ gì đó đang đập — không phải trái tim của con người, mà là Huyết Hải Kiếm Tâm.

“Huyết Thần Đạo... bước thứ tư.” Hắn ngẩng đầu, đôi môi dính máu khẽ nhếch thành nụ cười mỉa. “—Kiếm và tâm hợp nhất.”

Bầu trời chuyển động. Máu từ mặt đất bị hút lên, xoay quanh hắn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Trong vòng xoáy ấy, hàng trăm tiếng hét của linh hồn vang vọng, hòa cùng tiếng tim đập điên cuồng.

Hắn đứng dậy, áo choàng tung bay, máu chảy quanh người như mưa. “Ngươi có nghe thấy không, Thần Võ Đế?” Hắn ngửa mặt lên trời, giọng vang vọng giữa sấm sét. “Ta, Huyết Thần Diễm Tước, thề trước bầu trời đỏ này — cho dù ngươi là đế, là thần, hay là ma, ta cũng sẽ khiến máu ngươi đổ xuống dưới chân ta!”

Tiếng sấm như đáp lại lời thề ấy, nổ tung khắp chân trời. Cát đỏ bay mù mịt, ánh sáng của Huyết Hải Kiếm Tâm chiếu sáng cả vùng Nam Mạc. Xa xa, những toán quân đang tiến tới phải dừng lại, nhìn cột máu khổng lồ ấy với ánh mắt kinh hoàng. Một trong số họ run rẩy nói:

“Đó... đó không phải người. Đó là Ma Thần!” “Không... là Huyết Thần!”

Giữa bầu trời đỏ rực, hình ảnh Diễm Tước hiện lên — một người, một kiếm, một biển máu xoay quanh, như thể thế giới này chỉ còn lại mình hắn.

Hắn nắm chặt Huyết Hải Kiếm, nhìn về phương Bắc, nơi Đế đô nằm ẩn trong mây. “Ngươi có thể ra lệnh cho cả thiên hạ... nhưng chỉ ta có thể ra lệnh cho máu của ngươi.” Một nụ cười nhạt thoáng qua môi hắn. “Ta sẽ đến. Không để đòi công bằng... mà để đòi nợ.”

Cuối chương 10 — Huyết Hải Kiếm Tâm thành hình, Huyết Thần Diễm Tước thề dưới bầu trời đỏ. Máu, linh hồn, và ý chí — hợp làm một!

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.