THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 44: Tim Người – Khi Nhân Gian Tự Tỏa Sáng

Không còn Thần. Không còn máu, không còn lời thề, không còn quyền năng cao hơn bầu trời. Thế giới lặng đi trong ba ngày, như thể đang đếm nhịp lại chính hơi thở của mình. Rồi, vào bình minh thứ tư, mặt trời mọc — không rực lửa, không thiêng liêng — chỉ đẹp. Một vẻ đẹp đến từ sự bình thường, giản dị đến mức khiến người ta bật khóc.

Trên khắp đại địa, người dân thức dậy cùng lúc. Không ai ra đền, không ai cầu xin. Thay vào đó, họ bước ra hiên, hít một hơi thật sâu, nghe tim mình đập. Và kỳ lạ thay — mọi trái tim cùng hòa vào nhau, tạo thành nhịp lớn lan khắp không gian. Không cần phép, không cần thần lực. Đó là Huyết Tâm Nhân Gian — nhịp tim của loài người, lần đầu tiên vang độc lập khỏi Thần.

Tịch Liên đứng trên đỉnh đồi, lặng nhìn bầu trời loang sáng. Trong đôi mắt già nua ấy, phản chiếu hình ảnh của hàng ngàn ánh sáng nhỏ, tựa như đom đóm, đang bay ra từ lồng ngực từng con người. “Đó là ánh sáng... của tim người,” ông khẽ nói. “Không còn thứ gì có thể soi nhân gian, vì giờ nhân gian đã tự tỏa sáng.”

Dưới đồng bằng, những thợ rèn ngẩng đầu, nhìn ngọn lửa trong lò cháy dịu hơn — không hung hãn, mà ổn định. Một nữ tu già nhìn bông hoa nở trên tay, cười: “Ta cầu nguyện suốt trăm năm, mà chưa bao giờ thấy trời gần đến thế.” Một đứa bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, thần ở đâu?” Người mẹ khẽ đáp, đặt tay lên ngực con: “Ngay đây. Khi con cười, thần mỉm cười cùng con.”

Ở đỉnh Bạch Minh, nơi từng là chỗ Diễm Tước đứng, gió thổi qua mang theo một âm thanh lạ — không phải tiếng nói, không phải hát, mà như tiếng của hàng triệu trái tim đang đập cùng nhau. Mỗi nhịp là một ngôi sao nhỏ, thắp sáng lên bầu trời, xếp thành dải ngân hà mới — người ta gọi nó là Tâm Vân, con đường được tạo bởi ánh sáng của loài người.

Tịch Liên chắp tay, cúi đầu trước bầu trời ấy. “Ngươi đi rồi, Huyết Thần... nhưng di sản ngươi để lại không phải máu, mà là nhịp tim.” “Ngươi khiến chúng ta biết rằng — chỉ cần biết thương, con người đã chạm đến cõi Thần.”

Ở đâu đó, giữa hư vô, giọng Diễm Tước vang lên, mơ hồ mà hiền lành: “Không có ta, không có ngươi. Chỉ có một nhịp tim — của thế giới, và của tất cả chúng ta.”

Bầu trời chuyển dần sang vàng ấm. Không còn ranh giới giữa Thần và Người. Không còn khoảng cách giữa Đất và Trời. Thế giới tự điều hòa, không cần luật, không cần thánh ngữ. Một đứa trẻ có thể chạm tay lên không trung, tạo ra ánh sáng; Một người mù có thể nhìn thấy nụ cười của người khác bằng nhịp tim; Một kẻ từng cầm kiếm, nay dùng tay mình để trồng hoa trên chính chiến trường cũ.

Đó là thời đại mà sách gọi là Thời Kỳ Tâm Minh — khi con người không cần được dạy để thiện, mà tự biết thương nhau vì họ cảm được nhịp tim chung.

Nhưng Tịch Liên vẫn lo. Ông hỏi trong gió: “Nếu không còn Thần, ai sẽ giữ cho tim người không lệch?” Giọng gió đáp lại, ấm và xa: “Không cần ai giữ. Chỉ cần một người nhớ rằng tim từng đập vì thương, thì thế giới sẽ không bao giờ tắt.”

Ông bật cười, nước mắt rơi. “Thì ra... đó mới là niềm tin thật sự.”

Tối hôm đó, người dân Tây Vực tổ chức một buổi lễ chưa từng có — không tế, không thờ, không kinh. Họ chỉ cùng nhau ngồi quanh lửa, kể cho nhau nghe về những điều họ từng sợ, từng hận, rồi từng tha. Và cứ mỗi khi câu chuyện kết thúc, họ đặt tay lên tim, để nhịp đập hòa chung. Không ai ra lệnh, nhưng nhịp ấy cứ thế nối dài, vượt qua sông, vượt qua núi, lan đến tận cùng chân trời.

Khi bình minh lại lên, bầu trời nhuộm đỏ bởi hàng triệu tia sáng nhỏ — ánh sáng của tim người. Không thần nào tạo ra nó, cũng không ai ban cho. Đó là ánh sáng tự sinh, đến từ lòng người đã học cách yêu, tha thứ, và tồn tại bằng sự bình yên thật sự.

Tịch Liên thì thầm: “Thế là, nhân gian không còn chờ phép màu. Vì chính họ... đã trở thành phép màu.”

Gió khẽ lay, và trong hơi sương, có tiếng tim vang — không của Diễm Tước, không của Thế Tâm, mà là của tất cả. Nhịp đập ấy ngân dài, nhẹ như lời ru của vũ trụ, báo hiệu một kỷ nguyên mới: Kỷ Nguyên Của Tim Người — nơi ánh sáng không rơi từ trời xuống, mà tỏa ra từ lòng mỗi người.

Cuối chương 44 — Thần biến mất, nhưng nhân gian tỏa sáng. Thế giới bước vào Thời Kỳ Tâm Minh, nơi con người học cách làm thần bằng tình thương. Không còn máu, không còn lời thề, chỉ còn nhịp đập — ấm, thật, và bất diệt.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.