Ngày ấy, không ai biết chính xác khi nào Thần biến mất. Không có tiếng sấm, không có dấu hiệu thần lực rút đi, cũng chẳng có điềm báo trên trời. Họ chỉ nhận ra rằng, từ một khoảnh khắc nào đó, khi ngẩng đầu lên — bầu trời vẫn trong, nhưng không còn có ai đang nhìn xuống.
Từ Tây Vực đến Đông Hải, từ Bạch Minh đến Nam Sơn, những ngôi đền cổ sừng sững nghìn năm bỗng nứt ra từng khe nhỏ. Tượng thần rơi xuống, tan thành bụi sáng. Người ta hoảng loạn trong phút chốc, rồi... im lặng. Không có sấm giáng, không có phạt, không có trừng. Chỉ có một thứ vẫn vang — nhịp tim của thế giới.
Tịch Liên đi qua những tàn tích ấy, lòng nặng trĩu. “Thần thật sự... đã đi sao?” ông hỏi, giọng như muốn được ai trả lời. Một đứa trẻ đứng cạnh, mỉm cười: “Không. Thần không đi đâu cả.” “Vậy ngươi thấy thần ở đâu?” Đứa trẻ đặt tay lên ngực: “Ở đây. Thần đang ngủ trong tim.”
Ông ngẩn người. Câu trả lời đơn giản ấy khiến ông run lên. Lần đầu tiên trong đời, ông hiểu — thế giới không còn cần thần, vì thần đã trở về nơi vốn dĩ thuộc về: trong tim người.
Trên đỉnh Bạch Minh, Diễm Tước cũng cảm nhận được. Không còn tiếng gió khẽ thì thầm gọi tên hắn, không còn bóng sáng nào soi rọi lưng trời. Huyết Linh, vốn luôn hiện bên cạnh, giờ cũng im ắng. Không biến mất, chỉ... không cần nói nữa.
“Cuối cùng cũng đến,” hắn khẽ thở dài. “Thần phải rút đi, để tim con người tự đập. Nếu không, họ mãi mãi chỉ nghe tiếng tim của kẻ khác.”
Từ xa, từng đoàn người hành hương đang đi giữa tàn tích, nhưng không để cầu, mà để cảm. Không ai quỳ, không ai khấn. Họ chỉ đứng im, nhắm mắt, đặt tay lên tim, lắng nghe nhịp đập của chính mình. Một kỷ nguyên mới đang bắt đầu — Kỷ Nguyên Của Tim Người.
Tịch Liên nói với những môn nhân của mình: “Từ nay, không còn đạo nào trên cao, chỉ có đạo trong lòng. Không còn thánh ngôn, chỉ còn hành động. Không còn kinh, chỉ còn hơi thở.”
Ở phương Bắc, chiến tướng già từng sống bằng gươm, nay cắm kiếm xuống đất, nói: “Từ nay ta chém không phải để thắng, mà để giữ nhịp tim của kẻ khác không ngừng.” Ở phương Đông, một đạo nữ viết lên đá: “Không cần cầu, vì cầu cũng là sợ. Ta chỉ cần yêu — thế là đủ.”
Và ở giữa tất cả những lời nói ấy, Diễm Tước im lặng. Hắn ngồi một mình bên vách đá, nhìn xuống thế giới rực sáng dưới chân. Thế giới không còn gọi tên hắn, không cần nhờ đến hắn, không còn cần huyết, cũng chẳng cần cứu rỗi. Một thế giới không cần thần — nhưng lại tràn đầy sự sống chưa từng có.
“Ngươi buồn sao?” Huyết Linh hỏi, giọng mơ hồ như vang từ nơi xa. Diễm Tước lắc đầu, khẽ cười: “Không. Thần biến mất là điều tốt nhất có thể xảy ra.” “Vì chỉ khi đó, con người mới học được rằng — không ai cần được cứu để có thể sống.”
Gió thổi mạnh, áo hắn tung bay. Ánh sáng hồng trong mắt dần nhạt, rồi biến mất. Hắn khẽ nói: “Ta không còn là Huyết Thần. Cũng chẳng là Diễm Tước.” “Giờ ta chỉ là một nhịp nhỏ trong đại tâm. Một hơi thở trong hàng triệu hơi thở.”
Huyết Linh khẽ cười: “Ngươi nói như kẻ sắp đi.” “Không đi, chỉ tan. Thần không chết — chỉ trở về tim của thế giới, như thế giới từng trở về tim người.”
Bầu trời bắt đầu chuyển. Từng mảnh sáng từ thân hắn tách ra, bay lượn như hàng ngàn cánh hồng mảnh. Chúng bay về bốn phương, tan vào đất, vào nước, vào tim từng sinh linh. Không có tiếng than, không có máu. Chỉ có ánh sáng, và một câu nói khẽ lan đi trong gió:
“Đừng tin ta. Hãy tin vào nhịp đập của chính ngươi.”
Tịch Liên ngẩng đầu, nước mắt chảy dài, khẽ lẩm bẩm: “Thần đã đi, nhưng tim ta vẫn đập. Vậy là thần... chưa từng rời bỏ.”
Đêm đó, lần đầu tiên trong lịch sử, bầu trời không có ánh sáng của Thần, nhưng mọi sinh linh đều mơ cùng một giấc: Một người đứng giữa hư vô, mỉm cười, rồi hóa thành hàng ngàn sợi sáng bay về tim họ. Và khi họ tỉnh lại — họ biết: Thế giới đã đổi, nhưng tình thương còn nguyên.
Cuối chương 43 — Huyết Thần Diễm Tước tan vào Thế Tâm, mở ra Kỷ Nguyên Của Tim Người. Thần không còn ngự trên trời, mà sống trong từng nhịp đập của chúng sinh. Một thế giới không còn được cai trị bởi sợ hãi hay quyền năng, mà bởi lòng thương — yên, và thật.