Thời Kỳ Tâm Minh đã trôi qua trăm năm. Không chiến tranh, không hận thù, không thần thánh nào đứng trên đầu nhân gian. Người ta học nói bằng tim, sống bằng thương, và chết bằng bình yên. Nhưng rồi, như một vòng tròn định sẵn, khi yên quá lâu — thế giới lại bắt đầu mơ.
Một đêm nọ, bầu trời đỏ rực. Không phải vì máu, mà vì ánh sáng của hàng ngàn Tâm Vân đang đổi sắc. Từ ánh hồng dịu, chúng chuyển sang cam, rồi tím, rồi tối lại, tựa như vầng sáng trong tim nhân gian đang... nhớ điều gì đó. Tịch Liên, nay đã trở thành truyền thuyết sống, ngồi trên mỏm đá, lặng lẽ nghe tiếng gió rít.
“Ngươi cảm nhận thấy không?” Một giọng trẻ vang lên — là hậu nhân của Tâm Môn, học tr