Ba ngày sau khi Tâm Đạo được khai mở, khắp Tây Vực vang lên một âm thanh nhẹ như gió: boong... Không phải tiếng trống, không phải tiếng chuông — mà là nhịp tim của thế giới, ngân vang qua từng phiến đá, từng tán lá, từng giọt sương. Dân chúng dừng tay, ngẩng đầu, và lần đầu tiên trong đời họ mỉm cười... mà không biết tại sao.
Người ta kể rằng, khi máu ngủ, tim đã tỉnh. Từ đó, mọi sinh linh đều có thể cảm nhận nhau qua nhịp đập — không bằng tai, không bằng mắt, mà bằng một cảm giác mơ hồ giữa lòng ngực. Trẻ nhỏ sinh ra không còn khóc, mà cười. Thú dữ bỏ săn giết, cùng uống nước bên suối. Ngay cả những bông hoa, khi gió thổi, cũng nghiêng đầu về cùng một hướng. Đó là dấu hiệu đầu tiên của Tâm Ấn.
Tâm Ấn không phải vật chất, mà là ấn ký vô hình, khắc lên linh hồn những ai thật sự nghe được nhịp tim của chính mình. Nó không làm mạnh thân xác, không tăng pháp lực, nhưng khiến tâm trở nên trong suốt. Và khi tâm trong suốt, vạn vật không còn là thù địch — mà là bạn.
Diễm Tước đứng trên đỉnh núi Bạch Minh, nhìn xuống biển sương đang tỏa sáng lấp lánh. Từng điểm sáng nhỏ trong sương là những linh hồn đang hòa nhịp cùng Tâm Đạo. Không cần pháp, không cần huyết, chỉ cần thở, và lắng nghe.
Huyết Linh — giờ chỉ còn là một tia sáng nhỏ trong gió — khẽ nói: “Ngươi thấy không? Không cần máu, mà thế giới vẫn sống.”
“Phải,” Diễm Tước khẽ đáp. “Nhưng sống không chỉ là tồn tại. Giờ họ đang học cách yên — và khi tâm đã yên, họ sẽ hiểu vì sao ta từng điên.”
“Vì sao?” “Vì chỉ khi điên, ta mới đủ mạnh để phá vỡ máu. Chỉ khi yên, ta mới đủ dũng để hiểu máu là gì.”
Phía dưới, Tịch Liên đang đứng giữa dân chúng. Ông giơ tay, ra hiệu mọi người im lặng, rồi nói lớn: “Nghe đi! Nghe thật kỹ! Không phải tiếng thần, không phải tiếng máu — mà là tiếng của chính các ngươi!”
Và trong khoảnh khắc ấy, cả Tây Vực chìm trong tĩnh. Không tiếng gió, không tiếng nói, không tiếng tim. Nhưng ai nấy đều cảm nhận rõ trong ngực mình có một luồng sáng mảnh đang xoay, như hạt bụi trắng nhỏ — đó là Tâm Ấn Sơ Khai.
Đứa bé đầu tiên mở mắt, ánh nhìn trong veo: “Mẹ ơi, con nghe được rồi.” “Nghe gì vậy con?” “Tim con... nói chuyện với tim mẹ.” Người mẹ ôm con, khóc — nhưng nước mắt không đỏ. Đó là nước mắt trắng, trong như sương — biểu tượng của kỷ nguyên mới.
Diễm Tước nhìn xuống khung cảnh đó, môi khẽ nhếch. “Máu khiến thế giới sôi, tim khiến thế giới sống.” “Giờ đây, thế giới đang học... cách yên trong chính nhịp sống của mình.”
Gió nhẹ nổi lên, mang theo âm thanh du dương của vô số nhịp tim hòa vào nhau — không loạn, không mạnh, mà hòa hợp. Âm thanh ấy lan xa, vượt qua biên giới, vượt qua đại dương, khiến những vùng đất chưa từng biết Tâm Đạo cũng khẽ rung lên.
Ở Đông Châu, các đạo nhân đang ngồi thiền bên hồ đều cùng lúc mở mắt. Một vị lão giả râu bạc lẩm bẩm: “Thế giới vừa đổi nhịp.” “Không còn huyết đạo, không còn thần đạo... Chỉ còn tâm đạo — đạo của kẻ biết lắng nghe.”
Diễm Tước khẽ thở ra. Mỗi hơi thở của hắn giờ là một làn gió mới. Mỗi bước đi, cỏ non mọc theo. Hắn đi qua ranh giới giữa đời và đạo mà không cần phân biệt. Vì hắn hiểu — khi tim đã yên, không còn biên giới nào tồn tại nữa.
Huyết Linh nói khẽ: “Ngươi đã hoàn thiện Tâm Đạo rồi.” “Chưa,” hắn đáp, mắt nhìn xa xăm. “Tâm Ấn mới chỉ sơ khai. Khi tim người thật sự biết yên — lúc đó thế giới mới không còn cần ta.”
“Và khi thế giới không còn cần ngươi...” Diễm Tước mỉm cười, “...ta sẽ thật sự sống.”
Trên cao, mây trắng tụ lại, hóa thành hình trái tim khổng lồ bao phủ cả bầu trời Tây Vực. Một nhịp đập vang lên — không chỉ từ đất, mà từ chính trời.
Cuối chương 36 — Tâm Ấn đầu tiên xuất hiện, mở ra kỷ nguyên nơi thế giới học cách yên. Con người, muôn vật và đất trời cùng hòa nhịp — không bằng máu, mà bằng tâm. Tâm Đạo bước vào giai đoạn sơ khai, báo hiệu sự thức tỉnh của linh hồn chung toàn thế giới.