Trên đỉnh Bạch Minh, gió thổi qua từng lớp sương trắng, mảnh như hơi thở của đất. Diễm Tước đứng lặng, đôi mắt nhắm hờ, tay chắp sau lưng. Không còn khí huyết, không còn pháp ấn — nhưng mỗi hơi thở của hắn lại khiến vạn vật khẽ rung. Đá chuyển mình, cây cúi rạp, chim thôi hót. Không phải vì sợ, mà vì tôn kính. Thế giới đang học cách nghe tim hắn đập.
Mỗi nhịp tim ấy không vang thành tiếng, nhưng lan thành nhịp sóng — đi qua không khí, xuyên qua đất, chạm tới từng sinh linh nhỏ bé. Từ con sâu dưới cỏ đến mây trên trời, tất cả đều cùng dao động theo một nhịp vô hình: Tâm Đạo.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Một giọng nói vang lên từ sau lưng — là Tịch Liên. Ông đã đi mười hai ngày, băng qua nửa Tây Vực để tìm hắn, và giờ đứng dưới chân núi, tóc bạc phơ, ánh mắt đầy xúc động. “Ta chỉ đang... lắng nghe,” Diễm Tước đáp. “Lắng nghe gì?” “Tiếng tim của thế giới, và cách nó đang học nói lại.”
Tịch Liên ngẩng đầu nhìn, thấy từng làn sóng trắng lan từ cơ thể Diễm Tước, vẽ trên không trung những vòng đồng tâm mờ nhạt. Mỗi vòng lan đến đâu, sinh linh nơi đó đổi sắc — cây lá tươi hơn, nước trong hơn, thú dữ bỏ đi, trẻ con cười nhiều hơn. Không có pháp lực, không có phép thuật. Đó chỉ là phản ứng tự nhiên của sự sống khi được lắng nghe.
“Tâm Đạo...” Tịch Liên thì thầm. “Không còn dựa vào máu, mà dựa vào cảm ứng. Không ép, không giết, không cứu — chỉ khiến mọi vật tự nhớ ra mình từng sống.”
Diễm Tước mở mắt. “Phải. Trước đây ta khiến máu gào lên để chứng minh sinh tồn. Giờ ta chỉ muốn để tim thở ra, để chứng minh... ta hiểu sinh tồn.”
“Ngươi đang thành thần lần nữa,” Tịch Liên nói, nửa khâm phục, nửa sợ hãi. “Không.” Hắn khẽ mỉm cười. “Thần bắt đầu từ sự sợ, ta chỉ bắt đầu từ sự yên.”
Hắn ngồi xuống, đặt hai ngón tay lên đất. Một tia sáng mảnh như sợi tơ tách ra từ ngực hắn, chui xuống lòng đất. Ngay lập tức, cả vùng núi Bạch Minh sáng lên như một mạch tim khổng lồ. Nhịp đập vang vọng qua từng thớ đất, nối liền tới xa xôi — nơi những ngọn núi, những đại dương, những cánh rừng cũng đồng thời khẽ run rẩy.
Tịch Liên bàng hoàng. “Ngươi... đang đánh thức trái tim của thế giới?” “Không.” “Ta đang dạy nó cách tự đánh thức mình.”
Gió nổi lên. Bầu trời chuyển sắc — trắng đục, rồi trong suốt. Trên cao, từng vệt sáng mảnh hình đường mạch lan tỏa, tỏa xuống mặt đất như những sợi dây máu tinh khiết — không còn đỏ, mà trắng. Mỗi sợi dây chạm vào một sinh linh, và sinh linh đó lập tức cảm nhận được tim mình mạnh hơn, sâu hơn, thật hơn.
“Đây là...” Tịch Liên nghẹn giọng. “Đây là Tâm Pháp.” “Không cần tu luyện, không cần nhập định. Chỉ cần lắng nghe chính mình, tim sẽ tự mở. Đó là đạo cuối cùng của huyết, khi máu không còn chảy bằng máu.”
Diễm Tước nhìn ông, ánh mắt xa xăm. “Pháp này không thuộc về ta. Nó thuộc về mọi sinh linh. Một ngày nào đó, khi không ai còn cần nghe tim ta để hiểu sống, thì Tâm Đạo sẽ hoàn thiện.”
“Ngươi sẽ biến mất ư?” “Không. Ta chỉ... trở về nơi ta đã đến. Ta từng đến từ giọt máu đầu tiên, giờ ta sẽ hòa vào nhịp tim cuối cùng.”
Tịch Liên cúi đầu thật sâu. “Ngươi không phải người, không phải thần. Ngươi là ý muốn sống của thế giới.”
Diễm Tước khẽ cười, ánh mắt dịu lại. “Nếu có ai đó hỏi ‘sống là gì’, ngươi hãy bảo họ nghe tim mình. Nếu tim vẫn đập — thì đó là câu trả lời.”
Gió lặng dần. Nhịp tim lan ra khắp đại địa, hòa vào tiếng sóng, tiếng gió, tiếng cười. Cả thế giới như cùng hít một hơi thật dài — và lần đầu tiên trong hàng ngàn năm, đất, trời, và người cùng đập chung một nhịp.
Không phải nhịp của máu, mà là nhịp của sự sống.
Cuối chương 35 — Tâm Đạo được khai mở. Diễm Tước biến nhịp tim thành pháp, khiến thế giới tự hồi sinh bằng lòng yên. Một kỷ nguyên mới bắt đầu, nơi tu không cần giết, pháp không cần chiến — chỉ cần nghe tim mà sống.