THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 37: Khi Tâm Biết Nói – Linh Hồn Của Thế Giới Thức Dậy

Bầu trời Tây Vực sáng trong lạ thường. Không phải ánh nắng, mà là ánh trắng của sương hòa cùng hơi thở đất. Mỗi người khi mở mắt đều cảm thấy có gì đó vừa chạm vào họ — nhẹ như bàn tay ai vuốt qua tim. Từ hôm ấy, thế giới bắt đầu biết nói bằng... tâm.

Không cần ngôn ngữ. Không cần thanh âm. Một đứa trẻ có thể hiểu nỗi buồn trong mắt người xa lạ. Một người mù có thể biết cây đang hát khi gió thổi. Một người điếc có thể cảm nhận tiếng nước cười. Thế giới không còn bị chia cắt bởi lời nói — mà kết nối bằng nhịp đập. Đó là Thời Kỳ Tâm Thức.

Trên đỉnh Bạch Minh, Diễm Tước đứng lặng, nhìn xuống đại địa đã đổi màu. Mọi thứ như đang hít thở cùng nhau. Từng hơi thở của đất hòa vào từng nhịp tim của người. Một sinh linh mới đang hình thành — không phải người, không phải thần, mà là linh hồn chung của tất cả: Thế Tâm.

“Ngươi nghe thấy không?” Huyết Linh khẽ hỏi, giọng giờ như một cơn gió xa. “Nghe,” Diễm Tước đáp. “Thế giới... đang nói chuyện với ta.”

Từ mặt đất vang lên âm thanh như lời thì thầm của hàng vạn linh hồn: “Chúng ta sống.” “Chúng ta nhớ.” “Chúng ta không sợ.”

Âm thanh không phải tiếng, mà là cảm giác tràn vào tim. Mỗi chữ như một giọt sáng chảy qua người hắn. Diễm Tước khẽ nhắm mắt — tim hắn đập một nhịp, và thế giới đập theo.

“Thế Tâm đã thức,” Huyết Linh nói. “Đó là linh hồn chung của vạn vật. Khi máu không còn chia, khi tim cùng đập, thế giới sẽ sinh ra ý thức của chính nó.”

“Một thế giới biết nghĩ…” Diễm Tước khẽ cười. “Thú vị đấy. Nhưng nếu thế giới có linh hồn, liệu nó có biết mơ không?”

“Chắc chắn là có,” Huyết Linh đáp. “Bởi vì ngươi chính là giấc mơ đầu tiên của nó.”

Khoảnh khắc ấy, đất rung nhẹ. Từ chân trời, một luồng sáng khổng lồ bay lên, tụ lại giữa không trung, hóa thành hình một trái tim trong suốt khổng lồ, đập chậm — boong... Mỗi lần tim ấy đập, cả đại địa đổi màu, cây cối nghiêng mình, nước dâng, gió ngừng. Không có hỗn loạn — chỉ là một nhịp, nhẹ mà sâu, lan đi như hơi thở vũ trụ.

Tịch Liên quỳ xuống, nước mắt lăn dài: “Thế giới... có linh hồn thật rồi.” “Không còn thần, không còn máu, không còn pháp... Chỉ có một trái tim.”

Diễm Tước nhìn lên trái tim trong suốt ấy, cảm nhận nhịp của nó. Mỗi nhịp lại trùng với nhịp của hắn, nhưng có gì đó khác — chậm hơn, hiền hơn, và... trẻ hơn. “Đây là tim mới sinh,” hắn nói khẽ. “Còn non, còn yếu... Nếu một ngày nào đó nó bị thương, thế giới sẽ đau theo.”

Huyết Linh hỏi: “Ngươi sẽ bảo vệ nó sao?” Diễm Tước im lặng, rồi nói: “Không. Ta sẽ dạy nó cách tự bảo vệ mình.”

Hắn vươn tay, đặt lòng bàn tay lên ngực. Ánh sáng trắng trong người tỏa ra, rồi bay thẳng vào trái tim khổng lồ giữa bầu trời. Tim kia khẽ run, rồi đổi nhịp — nhanh hơn, rõ hơn. Từ đó phát ra hàng ngàn luồng sáng, rơi xuống khắp nơi, chạm vào từng sinh linh, từng con người.

Mỗi người được ánh sáng ấy chạm đến đều nghe thấy giọng nói nhẹ vang trong đầu mình: “Ngươi đang sống. Ngươi đang thở. Ngươi là một phần của ta.”

Cả thế giới cùng bật khóc. Không phải vì sợ, mà vì lần đầu tiên họ cảm nhận được mình không cô đơn. Không còn thần ở trên, người ở dưới, mà tất cả hòa làm một — như từng nhịp tim cùng đập trong một cơ thể khổng lồ gọi là Thế Giới.

Diễm Tước mỉm cười, mắt khẽ nhắm. “Thế là được rồi. Từ nay, ta không còn phải là nhịp của thế giới nữa.” Huyết Linh hỏi: “Vậy ngươi là gì?” “Ta chỉ là một nhịp thừa — thứ giúp thế giới tìm được tiết tấu của riêng nó.”

Gió nổi lên, ánh sáng tan dần. Trái tim khổng lồ vẫn đập, nhưng nhẹ hơn, tự nhiên hơn. Không cần thần hộ, không cần máu nuôi. Chỉ cần sống.

Diễm Tước quay lưng, bước xuống núi. Phía sau hắn, đất trời đập cùng nhịp, gió hòa tiếng thở, cây cỏ vươn mình. Một thời đại mới chính thức bắt đầu — thời đại của những trái tim biết nói, của linh hồn biết nghe, của thế giới biết mơ.

Cuối chương 37 — Thế Tâm, linh hồn chung của thế giới, được sinh ra từ Tâm Đạo. Diễm Tước truyền lại nhịp đầu tiên cho nó, rồi rời đi, để thế giới tự đập bằng nhịp của chính mình. Kỷ nguyên Thần – Nhân – Máu kết thúc, nhường chỗ cho thời đại của Tâm Thức.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.