Trời sáng. Nhưng ánh sáng chẳng còn trong trẻo — nó loang đỏ nhạt như ánh bình minh soi qua tấm kính nhuốm máu. Khắp Học Viện Huyết Mạch, những học viên còn sống sót thức dậy trong im lặng. Không ai nói gì. Không ai dám nhìn thẳng vào trung tâm quảng trường — nơi Huyết Tội Thần Diễm Tước vẫn đứng, lưng thẳng, đầu cúi nhẹ, giữa vòng máu khô không tan.
Hắn đã đứng như vậy suốt một đêm. Không thở, không cử động, chỉ để gió cuốn qua và máu khẽ lay trên da. Tịch Liên từ xa nhìn hắn, đôi mắt đầy lo lắng. “Ngươi đang chiến đấu với cái gì, Diễm Tước?” Nhưng không ai trả lời.
Trong tâm trí hắn, máu đang nói. Không phải một giọng, mà là vô số. Những tiếng thì thầm từ khắp nơi trong thế giới, những mạch máu xa xôi, những sinh linh đang ngủ, đang thở, đang yêu, đang hận. Mỗi tiếng nói là một dòng máu nhỏ, hòa vào đại hải vô hình trong lòng hắn.
“Ngươi cứu chúng ta...” “Nhưng cũng chính ngươi khiến chúng ta nhớ lại đau đớn.” “Ngươi dạy máu biết mơ... Nhưng ngươi quên rằng, khi đã biết mơ, nó cũng biết sợ ác mộng.”
Diễm Tước mở mắt. Trong đôi mắt ấy, màu đỏ và đen hòa vào nhau như hai vầng nhật nguyệt. “Máu sợ à?” — hắn lẩm bẩm. “Thú vị thật. Ta tưởng chỉ con người mới sợ quá khứ.”
Huyết Linh xuất hiện bên cạnh, giọng trầm tĩnh nhưng không còn vẻ khinh mạn như trước. “Ngươi đã tạo ra một thế giới nơi máu có ý chí riêng. Nhưng ý chí đó... không chịu nằm yên. Khi linh hồn có giấc mơ, chúng sẽ sinh ra ham muốn. Và ham muốn đầu tiên của máu là: được sống mãi.”
Diễm Tước nhắm mắt. Một luồng huyết khí mỏng tràn ra từ ngực hắn, tan dần trong gió, lan ra khắp không gian. Trong khoảnh khắc đó, hắn nghe thấy hàng trăm nghìn tiếng tim đập cùng một lúc — từ người, thú, cây, và thậm chí cả đá. Thế giới đang thở chung một nhịp với hắn.
Nhưng giữa nhịp đập ấy, hắn nghe thấy một điều khác. Một nhịp tim lạ — chậm, sâu, và... cổ xưa. Không thuộc về sinh linh nào trên mặt đất.
“Ngươi nghe thấy à?” Huyết Linh cũng khẽ quay đầu. “Đó là tim của đại địa. Thứ nhịp đập đã ngủ suốt hàng vạn năm.” “Ngươi đã đánh thức nó, Huyết Tội Thần.”
“Đại địa có tim?” Diễm Tước hỏi. “Đúng,” Huyết Linh đáp, “và máu của nó là nền tảng của thế giới này. Từ máu ấy mà sinh ra tất cả sinh linh. Khi ngươi khiến máu thiên hạ đồng mạch, ngươi vô tình khiến Địa Huyết tỉnh giấc.”
“Nếu nó tỉnh thì sao?” “Thì máu trong lòng đất sẽ chảy ngược — sinh mệnh sẽ tràn ra, nhưng trật tự sẽ sụp đổ.” “Máu muốn sống mãi, nghĩa là nó sẽ không chấp nhận cái chết tự nhiên nữa. Không ai chết, không ai sinh — thế giới ngưng đọng trong vĩnh cửu máu.”
Diễm Tước im lặng rất lâu. Gió qua, cuốn theo mùi kim loại ngai ngái. Hắn đưa tay chạm vào đất, cảm giác nhịp tim vang vọng từ sâu trong lòng đất, từng hồi như trống trận.
“Ngươi nói đúng,” hắn khẽ nói. “Máu đang mơ về vĩnh hằng.” “Nhưng nếu máu sống mãi, linh hồn sẽ chết. Thế giới này... không chịu nổi sự bất tử của chính nó.”
Huyết Linh nhìn hắn, giọng thấp: “Vậy ngươi định làm gì?” “Giết ư? Ngươi có thể giết máu sao?”
Diễm Tước cười khẽ, nụ cười vừa mệt vừa kiêu ngạo. “Không ai có thể giết máu.” “Nhưng ta có thể dạy nó... biết chết.”
Huyết Linh im lặng. Trên bầu trời, những tia sáng đầu tiên của hoàng hôn soi xuống, chiếu lên người hắn — ánh sáng đỏ, như nhuộm từ tim đất. Tịch Liên lúc này mới tiến đến gần, giọng run run: “Ngươi định... chống lại chính máu của thế giới sao?”
Diễm Tước nhìn ông, ánh mắt tĩnh như mặt nước: “Không. Ta chỉ định dạy nó rằng: chết cũng là một phần của sống.”
Ông không đáp. Nhưng sâu trong đôi mắt già nua, ánh lên nỗi sợ — nỗi sợ của kẻ biết rằng, điều Diễm Tước sắp làm... sẽ vượt khỏi phạm vi của thần linh.
Từ xa, đất rung lên. Những khe nứt đỏ mở ra khắp chân trời, máu trào lên như suối, nhưng không loang, mà bay ngược lên trời, tụ thành từng vệt sáng như sao rơi ngược. Thế giới đang thay da — nhưng chẳng ai biết là thành sinh hay thành tử.
Diễm Tước siết chặt tay, nói khẽ, giọng như gió lướt qua dao: “Lời nguyền đầu tiên đã khởi động.” “Máu đã biết mơ, giờ... nó phải học cách tỉnh.”
Phía xa, trong lòng đất, một tiếng tim khổng lồ vang lên — boong — âm vang lan ra khắp đại địa. Và cùng lúc đó, trên bầu trời, hàng trăm ngôi sao đỏ vụt sáng, rồi tắt lịm cùng một lúc.
Cuối chương 30 — Huyết Tội Thần nghe thấy tim của đại địa. Máu thế giới bắt đầu tự tỉnh, mơ về vĩnh hằng. Lời nguyền đầu tiên xuất hiện: khi máu không còn chấp nhận cái chết, sự sống sẽ ngừng tuần hoàn.