Trời Tây Vực đỏ như tro tàn. Ánh mặt trời bị lớp mây máu che phủ, chỉ còn một quầng sáng mờ như con mắt đang hấp hối. Học Viện Huyết Mạch im lặng — một thứ im lặng lạ lùng, nặng trĩu và sống. Bởi máu, dù đã ngừng chảy trên đất, vẫn đang đập — chậm, nhưng đều.
Ở trung tâm quảng trường, Diễm Tước quỳ một gối, đầu hơi cúi, tóc đỏ bay tán loạn trong gió. Cả người hắn bao phủ bởi lớp huyết khí đặc quánh, vừa là sương, vừa là lửa. Không ai dám đến gần, vì chỉ một hơi thở từ hắn cũng khiến tim người khác đập lệch nhịp.
Tịch Liên đứng từ xa, khẽ hỏi: “Ngươi... còn là ngươi chứ?” Diễm Tước ngẩng đầu, ánh mắt hắn đỏ nhưng sâu thẳm, không điên loạn, cũng không thuần tịnh. “Ta không biết,” hắn đáp. “Có lẽ ta là tất cả tội lỗi của ta. Và cũng là người duy nhất có thể tha thứ cho chính mình.”
Từ trong cơ thể hắn, những đường huyết ấn lóe sáng — không còn mang hình gân, mà là hàng trăm ký tự cổ. Mỗi ký tự là một lời sám hối, khắc bằng máu của linh hồn xưa. Khí tức từ hắn tỏa ra vừa thiêng liêng, vừa khủng bố, như thần đang quỳ giữa địa ngục.
Huyết Linh bước ra từ hư không, hình dáng nó nay gần như hoàn chỉnh, ánh mắt lấp lánh như sao bị nhuộm đỏ. “Ngươi đã dung hợp với Huyết Tội Thể. Ngươi không còn là Diễm Tước, cũng không còn là huyết thần xưa. Từ nay, ngươi là Huyết Tội Thần.”
“Danh xưng...” Diễm Tước khẽ cười, “chỉ là cách người khác hiểu về ta. Nhưng nếu cái tên đó khiến máu yên, ta chấp nhận.”
Gió nổi lên. Những mảnh máu khô trên đất bị thổi tung, xoay quanh hắn, rồi dính lại trên không, tạo thành một vòng tròn khổng lồ. Trên vòng tròn hiện ra vô số khuôn mặt — đàn ông, phụ nữ, trẻ em, thú dữ, thần nhân — tất cả là linh hồn của những kẻ từng chết, từng đổ máu trong lịch sử. Họ không oán, không sợ, chỉ nhìn hắn với ánh mắt bình thản.
“Chúng ta nhớ ngươi,” một giọng nói vang lên giữa gió. “Ngươi từng giết chúng ta, nhưng cũng cứu chúng ta khỏi sự quên lãng.” “Ngươi mang tội của chúng ta, nên chúng ta sẽ yên.”
Diễm Tước cúi đầu, nhẹ nói: “Máu không cần ta cứu, chỉ cần ta không phản bội nó.”
Nhưng khi hắn vừa nói xong, mặt đất rung lên dữ dội. Một luồng khí đen từ sâu trong lòng đất trào ra, xoắn thành cột. Huyết Linh lập tức biến sắc: “Không! Đó là Huyết Oán — phần máu không thể chuộc tội!”
Hàng trăm linh hồn trong không khí kêu lên thảm thiết, rồi tan biến, như bị gió hút vào cột máu đen. Trong chốc lát, mặt đất nứt toạc, một cái miệng khổng lồ mở ra, nuốt hết ánh sáng.
Từ trong đó, một thân ảnh bò ra — cao hơn mười trượng, hình người nhưng thân thể kết từ máu đen đặc quánh. Trên ngực nó là hàng nghìn khuôn mặt đang gào thét, hợp thành một tiếng rít duy nhất: “Thần... Máu... Phản...”
“Huyết Phản Thể!” Tịch Liên hét. “Là phần máu bị ruồng bỏ — thứ không muốn yên, không muốn được cứu!” Huyết Linh quay sang Diễm Tước: “Đây là thử thách cuối cùng. Ngươi đã gánh tội, nhưng chưa bao giờ được tha thứ. Nếu ngươi không đánh bại nó, máu sẽ mãi không có hòa bình.”
Diễm Tước siết tay, đứng dậy. Khí huyết quanh hắn trào ngược, hòa với máu đất tạo thành đôi cánh đỏ. Mỗi bước hắn đi, đất hóa đỏ như thảm máu chào đón. “Thử thách cuối cùng à?” hắn khẽ cười, giọng bình tĩnh lạ thường. “Vậy ta sẽ khiến máu hiểu rằng — ngay cả tội lỗi cũng có thể ngừng chảy.”
Huyết Phản Thể gầm lên, vung tay đánh xuống. Cả bầu trời sụp đổ, đất bị xé nát, từng mạch máu khổng lồ bắn tung. Diễm Tước vươn tay đỡ, không tránh, không lùi — chỉ một cái nhìn, dòng máu đen tan ra thành sương. Nhưng cơn oán khí vẫn dâng trào, vô tận như biển sâu.
“Ngươi không thể diệt oán bằng máu,” Huyết Linh cảnh báo. Diễm Tước mỉm cười: “Ta không diệt. Ta chỉ... ôm lấy nó.”
Hắn tiến đến, mở rộng tay, để Huyết Phản Thể đâm xuyên qua ngực mình. Cả thế giới nổ tung một tiếng trầm đục. Máu đỏ và máu đen hòa làm một, xoáy thành luồng sáng đỏ tím chói lòa. Trên bầu trời, một biểu tượng khổng lồ hiện ra — nửa là vòng tròn đỏ, nửa là giọt đen, quay chậm rãi.
Gió lặng. Huyết Phản Thể tan biến, chỉ còn Diễm Tước đứng giữa khói máu, máu từ vết thương chảy ra rồi tự hóa thành ánh sáng. Trên ngực hắn giờ xuất hiện thêm một ấn đen — đối xứng với Huyết Ấn ngược trên trán.
Huyết Linh nhìn hắn, giọng khẽ run: “Ngươi đã hợp nhất máu tội và máu oán... Ngươi biến hai cực đối lập thành một thể.” “Ngươi không còn là Thần... mà là Đạo.”
Diễm Tước nhìn đôi tay mình, khẽ siết lại, mỉm cười mệt mỏi: “Không. Ta vẫn là kẻ từng giết người, từng cứu người. Chỉ khác là... giờ ta không cần phân biệt nữa.”
Trên trời, gió máu tan, mây rã. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, ánh sáng trắng thuần khiết rọi xuống đất Tây Vực. Người trong Học Viện ngẩng đầu nhìn lên — họ không còn thấy thần, cũng không thấy quỷ, chỉ thấy một người đứng giữa hai dòng sáng đỏ đen hòa quyện.
Hắn ngẩng đầu, thì thầm: “Cứu rỗi và lời nguyền — vốn là hai mặt của cùng một giọt máu.” “Và ta... là kẻ khiến nó ngừng rơi.”
Cuối chương 29 — Diễm Tước dung hợp cả máu tội và máu oán, trở thành “Huyết Tội Thần” — biểu tượng sống của cứu chuộc và diệt vong. Máu thế gian tạm yên, nhưng bên trong hắn, lời nguyền mới đã bắt đầu đập nhịp đầu tiên.