THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 31: Địa Huyết Tỉnh – Khi Thế Giới Tự Uống Máu Mình

Mặt đất Tây Vực rền vang. Tiếng tim khổng lồ từ lòng đất dội lên từng hồi trầm đục, khiến cả bầu trời như run theo. Không khí nặng nề, ánh sáng đỏ lan ra khắp chân trời — không phải hoàng hôn, mà là máu của đại địa đang trồi lên mặt đất.

Tịch Liên đứng bên tường thành Học Viện, nhìn những dòng huyết quang tràn ra xa. Chúng không phá hủy, cũng không thiêu đốt — mà thấm vào từng gốc cây, từng hòn đá, từng giọt nước. Mọi vật bắt đầu phát sáng, đập nhịp... như thể thế giới đang có mạch máu riêng.

“Địa Huyết...” Ông lẩm bẩm, giọng khàn khàn. “Thứ mà các cổ thần từng gọi là ‘Mạch Sống của Tạo Hóa’. Một khi nó tỉnh, thế giới sẽ không còn phân biệt giữa sống và chết.”

Phía xa, Diễm Tước đang bước đi giữa biển máu. Mỗi bước hắn đặt xuống, mặt đất khẽ rền lên, như đáp lại nhịp tim của hắn. Mái tóc đỏ tung bay, ánh mắt hắn sâu thẳm, trán mang Huyết Ấn, ngực khắc Oán Ấn — hai cực máu giao hòa, tạo nên thứ khí tức vừa thiêng liêng, vừa khủng khiếp.

“Ta cảm thấy nó,” hắn thì thầm, giọng hòa vào tiếng gió. “Máu của đất đang chảy... và nó đang tìm ta.”

“Tất nhiên,” Huyết Linh hiện ra bên cạnh, ánh mắt rực đỏ như lửa trong tim. “Ngươi đã trở thành tim của thế giới. Khi Địa Huyết thức tỉnh, nó sẽ tìm ngươi để hoàn thành mạch — để hợp nhất máu đất và máu người.”

“Hợp nhất?” “Đúng.” “Và khi điều đó xảy ra, không ai còn chết được nữa. Vì cái chết chỉ tồn tại khi máu ngừng chảy. Mà nếu máu đất và máu người hòa làm một, máu sẽ trở thành bất tử.”

Diễm Tước im lặng, nhìn xuống bàn tay mình. Dưới làn da, mạch máu phát sáng, lan ra như sông đỏ nhỏ uốn khúc. Ánh sáng ấy đẹp — nhưng lạnh. Lạnh như nụ cười của một vị thần bị buộc phải sống mãi.

“Ngươi biết không, Huyết Linh...” “Ta từng mơ về một thế giới không còn giết chóc.” “Nhưng giờ ta hiểu, nếu không ai chết... thế giới cũng chẳng còn biết sống là gì.”

“Ngươi định làm gì?” Huyết Linh hỏi. “Ta sẽ không để máu thống trị thế giới này. Nếu máu muốn hợp nhất, ta sẽ khiến nó tự uống chính mình.”

Huyết Linh khẽ cười, một nụ cười vừa buồn, vừa kiêu hãnh. “Ngươi thật sự định để thế giới đổ máu lần nữa sao?” “Không,” Diễm Tước nói. “Ta sẽ để máu... tự hiểu cơn đau của mình.”

Hắn giơ tay. Một luồng khí huyết khổng lồ dâng lên từ đất, cuộn xoáy thành hình xoắn ốc khổng lồ trên bầu trời. Mỗi vòng xoáy lại rút máu từ mạch đất lên cao, rồi đổ ngược lại xuống — như thể thế giới đang tự hút lại máu của chính nó.

Cảnh tượng kinh hoàng lan khắp đại địa. Sông máu trôi ngược, núi đổ, biển đỏ như đang thở. Nhưng giữa hỗn loạn, cây cỏ lại mọc mạnh hơn, thú dữ ngừng đánh nhau, con người quỳ xuống — không sợ, mà rơi nước mắt. Họ cảm thấy thứ gì đó như linh hồn của đất đang khóc, rồi mỉm cười.

Tịch Liên nhìn lên, thốt không thành lời: “Hắn... đang khiến Địa Huyết tự thanh lọc?” Một trưởng lão bên cạnh lắp bắp: “Không thể nào... máu đất là bất diệt! Sao có thể để nó tự chảy ngược?” Tịch Liên khẽ đáp: “Vì chỉ có thần... mới dạy được máu cách chết.”

Trên trời, Diễm Tước vươn tay, toàn thân bốc sáng như ngọn đèn máu khổng lồ. Gió cuộn, sấm vang, tim đại địa đập loạn. Hắn hét lớn: “Ngươi muốn sống mãi ư, Địa Huyết!? Vậy hãy nếm mùi máu của chính ngươi!”

Tiếng gào như sấm nổ. Toàn bộ bầu trời đỏ sậm co lại, rồi vỡ tung trong tiếng nổ trầm. Máu khắp đất Tây Vực bốc hơi, tụ thành mưa — mưa máu rơi xuống, từng giọt hòa vào đất, từng giọt tan như lệ. Cả thiên hạ phủ trong sắc đỏ, nhưng kỳ lạ thay... không còn một ai chết.

Thay vào đó, ai cũng cảm nhận rõ nhịp tim của mình — nhẹ, yên, và sạch hơn bao giờ hết. Máu vẫn chảy, nhưng không còn sôi. Thế giới thở ra một hơi dài — như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Diễm Tước rơi xuống, quỳ gối giữa đất nứt. Huyết Linh tiến lại gần, giọng khẽ: “Ngươi đã làm được. Ngươi khiến máu biết đau, và vì thế, nó học được sự yên.”

Hắn ngẩng đầu, môi khẽ nhếch. “Yên à? Không đâu...” “Ta nghe thấy trong tim đất vẫn còn một nhịp — một nhịp chưa thuộc về ai.”

“Là gì?” “Là tim... của kẻ từng tạo ra máu.”

Huyết Linh lặng người, ánh sáng trong mắt khẽ chao. “Ngươi nói là—” “Đúng,” Diễm Tước gật nhẹ. “Huyết Tổ vẫn chưa chết.”

Trời lại rung. Một âm thanh mới vang lên, trầm hơn, cổ xưa hơn, vang tận cùng mạch máu đất. Cả thế giới run rẩy — vì máu không còn mơ, mà đang... thức tỉnh chủ nhân thật sự của nó.

Cuối chương 31 — Diễm Tước khiến máu đại địa tự chảy ngược, dạy máu biết đau và yên. Nhưng từ sâu trong lòng đất, Huyết Tổ – kẻ tạo ra huyết mạch của thế giới – bắt đầu thức giấc. Một thời đại mới của máu đang đến gần.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.