Gió thổi qua chiến trường, cuốn theo bụi tro và tiếng ngựa hí. Hơn chục kỵ binh mặc giáp bạc đang lao đến, thương dài chĩa thẳng về phía bóng người đơn độc giữa bãi xác. Ánh sáng buổi sớm phản chiếu trên đầu thương, như hàng chục con rắn bạc sẵn sàng đâm tới.
Diễm Tước đứng yên, ánh mắt không gợn sóng. Từng cơn gió lùa qua vạt áo rách, mang theo mùi máu và khói. Tay phải hắn vẫn nắm thanh kiếm gãy, máu nhỏ từng giọt xuống đất.
“Một thân xác phàm tục, nhưng lại muốn thách thức quân đội của Đế quốc?” Một viên đội trưởng cười khẩy, giơ thương chỉ thẳng. “Giết!”
Tiếng vó ngựa dồn dập. Đất rung lên. Trong khoảnh khắc đó, Diễm Tước khẽ nhắm mắt lại — và thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Trong tâm hồn hắn, giọt máu thần cổ chậm rãi xoay tròn, tỏa ra ánh sáng đỏ. Hơi thở hắn hòa làm một với mùi máu, với gió, với tiếng gào của những linh hồn chết trận. Cả bãi chiến trường như sống dậy trong ý chí hắn.
“Linh mạch... mở ra.” Giọng nói hắn trầm xuống, như tiếng thần linh từ địa ngục.
Một tiếng nổ vang lên trong cơ thể — “Bùm!” Máu trong huyết quản sôi trào, cơ bắp căng phồng, từng đường gân dưới da nổi lên đỏ rực. Từ ngực hắn, một vòng sáng máu lan tỏa khắp người.
— Huyết Mạch Thứ Nhất: Sinh Huyết!
“Giết hắn!” Viên đội trưởng hét lớn. Nhưng ngay khi hắn thúc ngựa xông đến, một cơn gió đỏ đã bùng nổ.
“Bộp!” Một thân ngựa bị xé toạc giữa không trung. Máu và thịt bay tứ tung. Diễm Tước lướt qua như bóng ma, thanh kiếm gãy chém một đường ngắn, gọn, và tuyệt đối chính xác. Ba kỵ binh bị cắt ngang cổ trong cùng một nhịp thở.
“Không thể nào—!” Viên đội trưởng hoảng hốt, kéo thương đâm tới. Diễm Tước nghiêng người, bàn tay trái chộp lấy cán thương, bàn tay phải ấn nhẹ vào ngực đối phương.
“Bành!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên — thân thể người kia nổ tung như túi da rỗng. Máu nóng tràn ra, hóa thành sương đỏ bay quanh hắn.
“Cảm ơn... linh mạch mới vừa khai thông, cần thêm năng lượng.” Hắn mỉm cười nhẹ, ánh mắt đỏ như than hồng. “Các ngươi... đến thật đúng lúc.”
Đội quân còn lại run rẩy. Một số ném vũ khí bỏ chạy. Nhưng máu trong không khí đã dày đặc đến mức biến thành sương, khiến ai cũng khó thở. Mỗi bước Diễm Tước tiến lên, sương máu cuộn trào theo sau.
“Máu, thịt, linh hồn — tất cả là của ta.”
Hắn vung tay, từng cột máu bắn lên, cuốn lấy thân xác những kẻ bỏ chạy. Tiếng la hét vang vọng khắp thung lũng, rồi chìm dần, chỉ còn lại im lặng và mưa đỏ rơi lất phất.
Diễm Tước ngồi xuống, máu quanh người chậm rãi tan vào đất. Cơ thể phàm nhân đã thay đổi — gân cốt cứng hơn, mạch máu dày hơn, ánh mắt sáng như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ.
“Linh mạch đầu tiên... đã mở.” Hắn siết nắm đấm, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy trong từng thớ cơ. “Còn chín mạch nữa... con đường này sẽ dài, nhưng ta có cả máu thiên hạ để đi.”
Hắn đứng dậy, nhìn về phương xa — nơi ánh sáng thành trì của Đế quốc thấp thoáng sau màn mưa. “Thần Võ Đế...” Giọng hắn lạnh như gió chết. “Chờ đi. Lần này, ta sẽ lấy máu của ngươi... để rửa sạch trời đất này.”
Gió gào thét, mang theo tiếng cười khẽ đầy châm biếm của hắn. Từ bãi chiến trường ấy, một con đường mới bắt đầu — con đường của máu, của thù hận, và của thần ma.
Cuối chương 3 — Linh mạch đầu tiên khai mở, Huyết Thần Diễm Tước bắt đầu lại hành trình nghịch thiên!