Trăng đêm lơ lửng giữa bầu trời u ám, ánh sáng mờ ảo phản chiếu xuống khu rừng đen đặc. Tiếng côn trùng im bặt, chỉ còn tiếng gió rít qua tán cây — như tiếng ai đó đang thì thầm trong bóng tối.
Giữa rừng, một đống lửa yếu ớt cháy. Diễm Tước ngồi bên, thân thể trần trụi loang lổ máu khô. Trên vai hắn còn vết thương chưa liền, máu nhỏ giọt xuống đất, tạo thành vệt đỏ sâu hoắm. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo, không chút mệt mỏi — chỉ có sự tập trung tuyệt đối.
Trước mặt hắn là thi thể của một con thú dữ, to bằng ngựa chiến, vảy đen như sắt. Hắn đang lấy máu nó, từng giọt đỏ sẫm chảy vào chén đá trong tay. Hơi nóng bốc lên, mùi tanh nồng nặc đến nghẹt thở.
“Huyết thú hắc giáp... máu chứa tinh khí cổ. Nếu có thể dung hợp... thân thể này sẽ cứng như thiết.” Hắn khẽ cười. “Một chút máu thú... đổi lấy sức mạnh của thần. Giao dịch cũng không tệ.”
Hắn nâng chén máu lên, uống cạn. Trong nháy mắt, cơ thể như bị đốt cháy. Hơi máu sôi lên, tim đập dữ dội, gân cốt kêu răng rắc. Một dòng sáng đỏ chạy dọc theo cánh tay hắn, lan khắp thân thể. Trên ngực — đồ án huyết văn bắt đầu mở rộng, như đang mọc thêm một lớp hoa văn sống động.
“Dòng máu... đang thức tỉnh.” Giọng hắn khàn khàn, nhưng lại đầy hứng khởi.
Đột nhiên, mặt đất rung lên nhẹ. Từ sâu trong rừng, có tiếng gầm. Mười bóng đen xuất hiện — đều là võ giả mặc giáp đen, mặt che khăn đỏ, tay cầm đao cong. Trên ngực mỗi người khắc cùng một ký hiệu máu: Ấn Ký Thần Võ.
“Tìm thấy rồi!” Một tên gằn giọng. “Theo lệnh của Thần Võ Đế — ai dám sống sót khỏi chiến trường đều là tội nhân. Giết!”
Diễm Tước không quay đầu. Hắn chỉ ngồi yên, ánh lửa hắt lên nửa gương mặt đầy máu, giọng nói trầm thấp như từ vực sâu vọng lại. “Thần Võ Đế...” “Ngươi sai người đến thật nhanh.” Rồi hắn đứng dậy, đôi mắt đỏ rực, sát khí tràn ra.
Mười tên lao tới cùng lúc. Kiếm, đao, thương đan xen, ánh thép chớp liên tục trong đêm. Nhưng khi lưỡi đao đầu tiên vừa chạm vào hắn — keng! Một luồng huyết khí dày đặc bùng ra, đẩy cả mười người lùi lại.
“Cơ thể phàm nhân sao có thể... chịu nổi áp lực huyết khí như thế!?” một tên hét lên.
Diễm Tước mỉm cười. “Phàm nhân ư? Đáng tiếc, ta chưa bao giờ là người.”
Hắn bước tới, không nhanh, nhưng mỗi bước khiến đất nứt, gió gào, máu bốc lên thành sương. Một cú đấm vung ra — máu tụ thành hình rồng đỏ, cuộn xoáy, nghiền nát ba kẻ đứng đầu. Những kẻ còn lại chưa kịp phản ứng đã bị cuốn vào lưới máu, thân thể vặn vẹo như bị hàng nghìn con trùng đỏ cắn xé.
“Huyết Thần Quyết – Sơ Thức.” Giọng hắn lạnh tanh. Hơi máu tụ lại trên tay phải, hóa thành một dấu ấn sáng đỏ — xoay chậm, tỏa ánh sáng rực rỡ giữa màn đêm.
Đó là dấu ấn đầu tiên của Huyết Thần Đạo — Dấu Ấn Sinh Huyết.
Máu từ những kẻ đã chết bay lên, tụ quanh hắn thành vòng sáng đỏ. Diễm Tước ngẩng đầu nhìn trăng, giọng trầm thấp mà châm biếm: “Thần Võ Đế... nếu ngươi còn sống, chắc cũng đang run đấy nhỉ?”
Hắn xoay cổ, khẽ bật cười. “Không sao đâu. Ta sẽ đến tìm ngươi sớm thôi... nhưng trước hết, ta phải lấy lại tất cả sức mạnh đã mất.”
Ánh trăng soi xuống, chiếu lên người hắn — một thân thể máu đỏ, đứng giữa vòng xác chết, gió thổi tung tóc, đôi mắt như hai hố sâu chứa đầy sát ý.
Cuối chương 5 — Dấu ấn đầu tiên của Huyết Thần Đạo hiện thế. Kẻ mang huyết ấn đã bắt đầu hành trình báo thù!