THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 2: Máu Mới – Thân Xác Phàm Nhân

Bình minh chưa kịp lên, chiến trường vẫn còn mùi tanh nồng của máu và khói cháy. Trên nền đất đen đặc quánh, một bóng người chậm rãi bước đi, để lại dấu chân đỏ thẫm — mỗi bước hắn đi qua, bùn đất như sôi lên.

Huyết Thần Diễm Tước khẽ cúi nhìn đôi tay của mình — làn da xanh xao, khớp xương mảnh, tĩnh mạch phồng lên yếu ớt. Một thân thể phàm nhân, gân cốt bình thường đến mức khiến hắn buồn cười.

“Thật nực cười.” Hắn bật cười khẽ, giọng khàn, nhưng lại toát ra khí thế lạ lùng. “Từ Huyết Thần bất diệt... đến một thân xác còn chưa mở linh mạch. Ông trời, ngươi định trêu ta à?”

Không có tiếng đáp. Chỉ có gió hú qua rặng cờ gãy, như tiếng cười nhạo của hồn ma nơi chiến địa.

Diễm Tước ngồi xuống, bàn tay đặt lên ngực. Một luồng máu đỏ nhạt bắt đầu chảy ngược trong kinh mạch, tạo thành đồ án hình hoa văn xoắn đỏ giữa ngực. Ánh sáng đỏ chập chờn — không rực, nhưng mang khí tức lạnh lẽo, cổ xưa.

“Còn đây... là may mắn duy nhất ta có.”

Hắn nhắm mắt, hít sâu, để huyết khí từ giọt máu thần còn sót lại hòa vào linh hồn mình. Cảm giác như lửa cháy từ trong xương, máu sôi trong mạch — nhưng hắn không kêu, chỉ siết răng chịu đựng.

“Thân thể này yếu... nhưng hồn ta vẫn là Huyết Thần. Chỉ cần một chút máu, ta sẽ khiến nó mạnh lên.”

Tiếng động nhỏ vang lên — tiếng chân người. Hắn mở mắt. Từ phía sườn đồi, ba bóng áo giáp bạc đang tiến tới, tay cầm thương, vừa đi vừa bàn tán.

“Tên kia... hình như còn sống.”
“Để ta xử lý nốt. Dạo này nhiều xác sống lắm, sếp bảo phải đốt hết.”

Hắn nhíu mày, đứng lên. Mặt trời đầu tiên ló dạng sau mây đen, chiếu lên mái tóc ướt sũng của hắn. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, chậm rãi nhưng đầy uy nghi: “Các ngươi muốn đốt ta sao?”

Ba người khựng lại. “Ngươi là ai?” Hắn nhếch môi. “Một kẻ... từng khiến các ngươi phải quỳ.”

Trước khi họ kịp phản ứng, hắn đã biến mất. Một tiếng gió xé vang lên — như có con thú lao qua. Keng! Một thanh thương bị chém đôi. Máu bắn tung tóe. Hai người còn lại quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa kịp kêu, cổ họng đã bị xuyên thủng bởi mảnh kiếm gãy từ tay hắn.

Máu bắn tung, đỏ rực giữa buổi sớm. Diễm Tước đứng giữa bãi xác mới, hít một hơi thật sâu. Huyết khí quanh người hắn dày thêm một tầng, mạch máu dưới da như đang phát sáng.

“Máu mới... tuy hèn mọn, nhưng cũng có thể dùng.”
Hắn nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm. “Tốt. Chỉ cần vài mạng nữa, cơ thể này sẽ chịu được một phần linh hồn ta.”

Từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên — đội tuần tra mới đã nhận ra sự biến mất của đồng đội.

Diễm Tước ngẩng đầu, nheo mắt. “Đến vừa lúc.”
Khóe môi hắn nhếch lên, lộ nụ cười nhạt — lạnh và đầy mỉa mai. “Ta còn đang cần máu.”

Tiếng gió gào thét, sấm sét nổ vang. Giữa biển xác, một con người phàm tục đang bước từng bước tiến tới đoàn quân đang kéo đến. Mỗi bước hắn đi qua, đất bốc khói đỏ, không khí dày đặc huyết khí.

— Huyết Thần Diễm Tước, người từng khiến vạn tông khiếp đảm, đang bắt đầu lại từ máu.

Cuối chương 2 — Khi kẻ từng thống trị trời đất bắt đầu lại bằng chính máu của phàm nhân.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.