THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 17: Máu Đỏ Trên Ngai Vàng – Sự Sụp Đổ Của Đế Quân

Bầu trời Đế đô giờ đây không còn ánh vàng, chỉ còn lại một màu đỏ đậm đặc. Những giọt mưa máu rơi xuống từng mái ngói, từng bức tường, từng con phố — như thiên địa đang khóc cho kết cục sắp đến. Cả thành chìm trong im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng sấm vọng xa xăm, như nhịp tim yếu ớt của một thế giới đang hấp hối.

Giữa không trung, hai bóng người đối diện nhau. Một người — áo bào đỏ máu, ánh mắt rực sáng như sao lửa, kiếm trong tay phát ra hơi thở của biển máu cuộn trào. Người còn lại — hoàng bào đẫm máu, ánh sáng vàng nhạt đang tan dần, vầng hào quang “Thiên Đế” phía sau lưng nứt vỡ, từng mảnh rơi xuống như sao tàn.

Huyết Thần Diễm Tước khẽ cười, nụ cười không kiêu căng, không tàn nhẫn — mà là bình thản đến đáng sợ. “Ngươi biết không, Thần Võ,” hắn nói, giọng khàn khàn giữa bão máu, “ta từng nghĩ ngươi là người duy nhất trên đời này hiểu được sức mạnh của máu. Nhưng rồi ngươi lại chọn biến nó thành xiềng xích cho người khác.”

Thần Võ Đế thở dốc, máu trào ra từ khóe miệng. Hắn chống kiếm, gân xanh nổi lên trên trán, giọng run vì giận dữ lẫn đau đớn. “Ngươi... không hiểu... nếu không có ta, thế giới này sẽ loạn!” “Không có ngươi,” Diễm Tước đáp, ánh mắt lóe sáng, “thế giới này mới thật sự sống.”

Hắn giơ tay, máu khắp Đế đô dâng lên như sóng. Từ sông, từ đất, từ xác chết, hàng triệu tia huyết khí trỗi dậy, tụ lại quanh hắn, tạo thành hình một vòng tròn xoáy khổng lồ. Trong đó, Huyết Hải Kiếm bừng sáng, hoa văn rồng trên lưỡi kiếm chuyển động, phát ra tiếng gầm như sinh vật sống.

“Ngươi đã dùng máu ta để xây ngai vàng.” “Giờ, ta sẽ dùng máu ngươi để xóa nó đi.”

Thần Võ Đế gầm lên, ánh sáng vàng trong người bùng nổ, ép lùi vòng máu. “Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi phá hủy tất cả sao!? Ta đã đi xa hơn ngươi tưởng rồi, Diễm Tước. Ta không còn là người, không còn là Đế — ta là Thần mới của thiên hạ này!”

Hắn cắm kiếm xuống đất, miệng niệm chú. Từ lòng đất, vô số cột sáng vàng trồi lên, nối liền nhau tạo thành một đồ án khổng lồ bao phủ toàn bộ Đế đô — Thiên Mệnh Trận, đại pháp trận tối thượng mà chỉ có Đế quân có thể khởi động bằng máu của chính mình.

“Trận này sẽ xóa sạch mọi huyết khí, trả lại thế gian cho ánh sáng của ta!” Tiếng hô vang vọng khắp không gian. Ánh sáng vàng dâng lên, đâm xuyên qua những tầng mây máu, chạm đến tận thiên không. Máu trong không khí bị đẩy lùi, những hồn phách rên xiết tan biến dần.

Diễm Tước nhíu mày, cảm nhận được cơ thể mình bị kéo nặng xuống. Mỗi nhịp tim như bị bóp nghẹt. Hắn siết chặt chuôi kiếm, giọng khàn như lửa cháy. “Ngươi muốn dùng máu của ta để xóa máu của ta?” “Ngươi đúng là... đồ ngu.”

Hắn hít sâu, máu trên người bốc hơi, hóa thành sương đỏ đặc quánh. Ánh sáng vàng càng mạnh, hắn càng cười dữ hơn. “Ngươi không hiểu, Thần Võ — máu không phải bị rửa trôi.” “Máu... chỉ chuyển hóa.”

Hắn đặt tay lên ngực, nói khẽ: “Huyết Mạch Thứ Sáu – Tâm Huyết Trở Sinh!”

ẦM!!! Trái tim hắn vỡ tung, máu phun ra nhưng không rơi xuống — mà bay lên, lan tỏa khắp trời, từng giọt như những ngôi sao đỏ rực. Mỗi giọt máu chạm vào ánh vàng thì ánh vàng lập tức tan rã. Máu không bị đẩy lùi nữa — nó nuốt ánh sáng vàng.

Thiên Mệnh Trận bắt đầu sụp đổ. Những cột sáng gãy, máu phun ngược lên, hòa vào bão. Thần Võ Đế trừng mắt, hét lớn: “Không thể! Đây là trận pháp của ta! Không ai có thể—”

“Sai rồi.” Diễm Tước cắt ngang, giọng trầm mà bình thản. “Máu này vốn là của ta. Ngươi chỉ là kẻ mượn nó... để chơi trò Đế vương.”

Hắn nâng Huyết Hải Kiếm, giơ thẳng lên trời. “Trả lại máu — trả lại thế giới.”

Một nhát chém duy nhất. Không vang, không nổ, chỉ là một luồng sáng đỏ cắt ngang trời. Nhưng khi ánh sáng ấy tắt đi, toàn bộ ánh vàng của Đế đô cũng biến mất. Thần Võ Đế khựng lại, ánh mắt trống rỗng. Một vết cắt mảnh như tơ chạy dọc từ vai đến tim, máu vàng trào ra... rồi đổi màu — chuyển thành đỏ.

Hắn quỵ xuống. Ngai vàng phía sau nứt toác, sụp đổ theo tiếng gió. Mưa máu vẫn rơi. Cả Đế đô im lặng, không còn tiếng sấm, chỉ còn tiếng máu nhỏ giọt xuống nền đá.

Diễm Tước đứng lặng, nhìn kẻ đã từng cùng hắn đi qua chiến trường, cùng tạo nên huyết đạo, giờ nằm giữa vũng máu của chính mình. Hắn khẽ thở dài, giọng thấp đến mức chỉ mình hắn nghe thấy: “Ngươi muốn làm Thần. Nhưng Thần đâu phải kẻ ngồi trên ngai vàng.”

Hắn quay lưng, thu kiếm, bước đi giữa mưa máu. Phía sau, Thần Võ Đế ngẩng đầu nhìn theo, môi khẽ động: “Diễm... Tước…” Rồi ánh sáng trong mắt hắn tắt hẳn. Ngai vàng đỏ máu rơi sụp, tan vào đất như chưa từng tồn tại.

Bầu trời đỏ chuyển dần sang đen. Trong bóng đêm, chỉ còn lại một người — Huyết Thần Diễm Tước — bước chậm rãi qua tàn tro của cả một đế quốc.

Cuối chương 17 — Ngai vàng đổ nát, máu Đế quân hóa đỏ. Thiên hạ đổi chủ, nhưng thế giới vẫn nhuộm màu máu của Thần!

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.