Giữa không trung Đế đô, máu và ánh sáng quấn lấy nhau thành cơn bão khổng lồ. Tòa cung điện Huyết Võ giờ chỉ còn lại những cột đá gãy đổ, từng mảnh mái ngói bay lên rồi vỡ tan giữa luồng khí đỏ vàng giao chiến. Mặt đất rạn nứt, sông máu tràn ra khắp kinh thành. Người dân quỳ rạp, tay bịt tai, không dám mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng sấm dội — tiếng của hai vị Thần đang chém nhau trên bầu trời.
Diễm Tước lơ lửng giữa biển máu, áo choàng rách tơi, tóc tung, ánh mắt đỏ rực như hai vì sao chết. Đối diện hắn, Thần Võ Đế đứng trên không, quanh thân phủ linh quang vàng chói, mỗi bước chân giẫm lên hư không đều khiến không gian rung nứt. Hắn là đế của muôn dân, là ngọn lửa của quyền lực. Nhưng hôm nay, ánh lửa đó đang đối đầu với thứ mà ngay cả thiên đạo cũng phải khiếp sợ — máu của Huyết Thần.
“Ngươi đã yếu đi nhiều rồi, Diễm Tước.” Thần Võ Đế nói, giọng khàn như sấm, hơi thở hắn tỏa ra từng đợt gió lửa cuộn trào. “Thân thể ngươi chưa hoàn toàn dung hợp. Còn ta — là thiên mệnh đã thành.”
Diễm Tước khẽ cười, một dòng máu tràn nơi khóe môi. “Thiên mệnh à?” “Thú vị thật. Ngươi nghĩ ngươi là đế vì trời chọn, hay vì máu ta ban?” Lời hắn vang vọng khắp không gian. Ngay lập tức, ánh sáng đỏ quanh người hắn bùng lên — máu từ đất, từ người, từ xác chết khắp Đế đô bị hút lên không, xoáy quanh hắn như cơn lốc.
“Ngươi muốn thấy thế nào là huyết đạo chân chính sao?” Hắn giơ tay, Huyết Hải Kiếm rung mạnh, thân kiếm phát sáng đỏ đến cực điểm. “Vậy thì ta cho ngươi thấy — máu có thể chống lại trời.”
— “Huyết Thần Quyết – Ngũ Thức: Thiên Huyết Phản!”
ẦM!!! Cả bầu trời nổ tung. Từ trong vòng xoáy máu, vô số đường huyết mạch tỏa ra, như hàng ngàn con rắn đỏ đan xen. Mỗi sợi mạch là một tia linh khí sống, hút lấy tinh huyết từ đất trời. Ánh sáng đỏ lan khắp Đế đô, khiến mặt trăng biến mất, trời chỉ còn một màu máu.
Thần Võ Đế gầm lên, Thiên Đế Kiếm vung ra, chém xuống như sét nổ. Một đường vàng xé rách không gian, đâm thẳng vào Diễm Tước. Cả hai luồng lực chạm nhau — không còn là va chạm của người, mà là va chạm giữa quy tắc của trời và mệnh của máu!
Khí huyết đỏ bốc lên, phủ kín bầu trời, chặn đứng ánh vàng. Người trong thành chỉ thấy bầu trời tách làm hai — nửa đỏ, nửa vàng, như hai thế giới đối nghịch đang xâu xé nhau.
“Ngươi… không thể thắng ta đâu, Diễm Tước!” Thần Võ Đế hét lên, giọng hắn vang khắp không trung. “Ta là Đế của muôn dân, là mệnh trời giáng hạ. Dù ngươi có là Thần, ngươi cũng chỉ là quá khứ!”
“Quá khứ à?” Diễm Tước nắm chặt Huyết Hải Kiếm, mắt ánh lên tia sáng điên cuồng. “Ngươi sai rồi. Ta là tương lai mà máu ngươi không thể tránh!”
Hắn vung kiếm. Một vệt máu khổng lồ, như con rắn đỏ dài trăm trượng, bắn thẳng lên trời, nuốt trọn đường kiếm vàng. Trong nháy mắt, Thần Võ Đế bị đẩy lùi, lồng ngực nứt toác, máu vàng phun ra như mưa. Hắn gào lên, giận dữ và sợ hãi cùng lúc.
“Máu vàng của ngươi...” Diễm Tước thì thầm, giọng khàn như gió chết. “Là giả tạo. Ngươi là Đế của người, nhưng máu ngươi vẫn chảy đỏ như ta. Ngươi không hơn ta, Thần Võ, ngươi chỉ là kẻ sợ chính cội nguồn của mình.”
Thần Võ Đế siết kiếm, đôi mắt sáng rực. “Câm miệng!” Hắn giơ kiếm, linh quang tỏa ra, hình thành một pháp tướng khổng lồ phía sau lưng — một bóng Đế cao nghìn trượng, tay cầm kiếm, đầu đội vương miện, mắt sáng như mặt trời. “Thiên Đế Trảm — diệt Thần, diệt Ma, diệt tất cả phản nghịch!”
Ánh sáng vàng phủ xuống như biển. Diễm Tước hít một hơi, cắm Huyết Hải Kiếm xuống đất. “Được.” “Vậy ta cũng cho ngươi thấy một thứ — thứ mà đế và trời đều không thể chém.”
— “Huyết Mạch Thứ Năm – Huyết Hải Quy Nguyên!”
Toàn bộ máu trong thiên hạ rung lên. Sông, biển, mạch đất, máu người, máu thú — tất cả cùng dao động, như có một nhịp tim khổng lồ đang đập từ trong lòng đất. Một cột máu khổng lồ bắn thẳng lên trời, xuyên qua Thiên Đế Trảm, đánh tan ánh sáng vàng!
Bầu trời rách toạc. Ánh vàng vụn vỡ như gương, tan vào biển máu. Thần Võ Đế bị đẩy lùi hàng trăm trượng, máu chảy khắp người, đôi mắt ngập sát ý điên cuồng. Diễm Tước tiến lên, từng bước vững chắc giữa không trung.
“Ngươi không thể chống lại máu của chính ngươi, Thần Võ.” “Ta là Huyết Thần — là khởi nguồn của mọi sinh linh có máu trên thế gian này. Khi ta đứng dậy, máu trong ngươi phải quỳ.”
Một giọt máu vàng rơi từ ngực Đế quân, rơi xuống đất, chạm vào nền đá — đất lập tức nứt toác, hóa thành máu đỏ. Thần Võ Đế khựng lại. Trong mắt hắn, ánh vàng bắt đầu mờ dần, thay vào đó là một sắc đỏ nhạt dâng lên từ đáy lòng.
“Không… không thể nào…” Hắn nhìn đôi tay đang run, nơi máu vàng chuyển dần sang đỏ. “Ngươi… đang hút máu ta!?” Diễm Tước mỉm cười, ánh mắt lạnh và sâu như vực. “Không, ta chỉ lấy lại thứ thuộc về ta.”
Gió dừng lại. Cả thế giới như ngưng thở. Trên trời, hai người đứng giữa biển máu — một Đế đang mất dần ánh vàng, một Thần đang rực đỏ như mặt trời sắp nổ tung.
Cuối chương 16 — Thiên Đế Huyết Chiến bùng nổ, máu rơi từ trời cao. Kẻ tự xưng làm Đế bắt đầu tan rã trước máu thật của Thần!