Trời đã tạnh mưa, nhưng máu vẫn chảy. Dòng máu loang khắp những con đường đá trong Đế đô, tràn vào rãnh nước, nhuộm đỏ cả bóng đêm. Cung điện Huyết Võ sụp đổ, tường thành nghiêng ngả, và trên ngai vàng đã vỡ vụn, không còn ánh vàng nào phản chiếu — chỉ có những vệt đỏ đậm vẫn đang lan ra chậm rãi.
Trong tàn tro ấy, một người bước đi. Áo hắn rách, chân trần giẫm trên máu lạnh, mỗi bước để lại dấu hằn như khắc sâu vào đất. Ánh mắt hắn bình thản, nhưng trong đó, có thứ gì đó vừa tắt — như ngọn lửa đã cháy đến tận cùng.
Huyết Thần Diễm Tước nhìn lên bầu trời. Không còn ánh sét, không còn huyết vân, chỉ còn mây xám nhợt nhạt, lững lờ trôi giữa một không gian đầy mùi sắt gỉ. Bấy nhiêu năm, hắn sống vì chiến, vì báo thù, vì đòi lại máu của mình — nhưng khi mọi thứ đã kết thúc, hắn chỉ thấy trống rỗng. Trận chiến đã qua, nhưng huyết mạch trong đất vẫn đang kêu khóc.
“Ngươi làm được rồi.” Một giọng nói vang lên sau lưng, nhẹ như gió. Hắn không quay đầu, chỉ khẽ nhắm mắt. “Ngươi vẫn còn ở đây, Cửu U.”
Một thân ảnh nữ hiện ra giữa làn sương đỏ, mái tóc trắng bay lơ lửng, mắt sáng như thủy tinh. Cửu U – linh hồn từng gắn bó với hắn, người đã chết cùng hắn ở kiếp trước. Cô nhìn quanh tàn cảnh Đế đô, khẽ thở dài: “Ngươi giết hắn, nhưng máu ngươi cũng tan cùng hắn rồi.”
Diễm Tước mỉm cười, không nói. Hắn đưa tay lên ngực — nơi trái tim từng nổ tung, giờ chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo. “Ta không còn tim. Nhưng ta vẫn sống. Thứ giữ ta tồn tại không phải tim, mà là huyết hải. Chừng nào thế gian còn máu, ta còn tồn tại.”
Cửu U im lặng một lúc, rồi hỏi khẽ: “Thế... ngươi sẽ làm gì tiếp theo? Khi không còn kẻ để báo thù, không còn ngai vàng để phá?”
Diễm Tước ngẩng đầu, nhìn về phương xa — nơi chân trời đen thẳm vẫn le lói ánh đỏ yếu ớt. “Thế giới này vẫn mục ruỗng, Cửu U. Đế quốc sụp, nhưng lòng người vẫn tham. Máu không ngừng đổ vì không ai chịu hiểu — huyết đạo không phải để giết, mà để sống.”
Hắn quay lại, ánh mắt chậm rãi trở nên sắc lạnh: “Ta sẽ đi. Không còn vì thù, mà vì trả lại huyết đạo cho đúng nghĩa của nó.”
Cửu U cười nhẹ, mái tóc trắng khẽ lay: “Lần đầu tiên, ngươi nói ra điều đó mà không giận dữ.” “Ta đâu còn lý do để giận nữa.” Hắn đáp, giọng như gió mệt mỏi. “Thần Võ chết, nhưng những kẻ giống hắn vẫn còn. Ngươi nói xem... nếu máu là khởi nguồn của sinh linh, thì ta – kẻ hiểu rõ nó nhất – có nên dẫn dắt thế giới này không?”
Cửu U nhìn hắn, rồi gật nhẹ. “Ngươi không phải Thần, cũng chẳng phải Ma. Ngươi chỉ là người có đủ máu để chịu đựng tất cả.”
Diễm Tước bật cười, tiếng cười khàn khàn, đầy cay đắng. “Máu để chịu đựng... nghe như một lời nguyền.” “Không,” cô đáp, giọng dịu lại, “đó là minh chứng ngươi vẫn còn người.”
Hắn lặng đi. Trong mắt hắn, ánh đỏ mờ dần, thay bằng màu đen sâu hút. Rồi hắn quay lưng, bước về hướng tây — nơi hoàng hôn chưa bao giờ tắt. Phía sau, Cửu U hóa thành làn khói bạc, tan vào không trung, chỉ còn lại giọng nói vương lại: “Đi đi, Diễm Tước. Máu ngươi đã rửa sạch thù hận, giờ hãy rửa sạch thế gian.”
Gió nổi lên, mang theo hương tanh của máu hòa cùng mùi đất ẩm. Từng xác lính, từng viên gạch vỡ, từng giọt máu loang trên nền đá — tất cả cùng run lên, như có linh hồn được đánh thức. Máu khắp Đế đô dần bay lên, tụ lại thành những sợi chỉ đỏ, quấn quanh thân Diễm Tước. Huyết Hải Kiếm khẽ rung, phát ra âm thanh trầm đục — không còn là tiếng rít của hận thù, mà là tiếng vọng của sự thức tỉnh.
Hắn đi, không quay đầu, bước giữa cơn gió lạnh của bình minh đỏ. Phía sau, mặt trời mọc lên trong màu máu — ánh sáng lạ lùng, không vàng, không trắng, mà đỏ như tim người đang đập chậm lại.
Trên bầu trời, đám mây đen cuối cùng tan ra, để lộ ánh sáng yếu ớt, mỏng manh như hơi thở của kẻ vừa sống lại. Một kỷ nguyên kết thúc, nhưng một huyết đạo mới vừa bắt đầu.
Cuối chương 18 — Huyết Thần rời Đế đô. Máu lặng, nhưng đạo bắt đầu sống lại. Một kỷ nguyên mới, của máu và sinh mệnh, đang chờ phía trước.