THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 40: Khi Thế Giới Biết Sợ – Bản Năng Của Sự Sống

Sau khi Mộng Tâm tan biến, bầu trời Tây Vực trở nên trong suốt. Ánh sáng trắng dịu lan đều, nhưng không còn ấm. Không ai nhận ra rằng — khi câu hỏi “Ta là ai?” lắng xuống, một cảm xúc mới vừa sinh ra trong lòng đất: sợ hãi.

Ban đầu, chỉ là những dấu hiệu nhỏ. Một vài dòng sông ngừng chảy giữa chừng. Cây cỏ không còn đung đưa trước gió. Thú rừng tụ lại trong hang, nhìn nhau bằng đôi mắt ẩn chứa nỗi lo vô hình. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi những người mang Tâm Ấn Sơ Khai cùng nghe thấy một tiếng thì thầm trong tim mình:

“Nếu ta có thể chết thì sao?”

Câu hỏi đơn giản, nhưng làm rung chuyển toàn bộ Thế Tâm. Khi thế giới lần đầu biết mình tồn tại, thì điều đầu tiên nó sợ — là mất đi chính mình.

Diễm Tước đang ngồi trên đỉnh Bạch Minh thì cảm nhận được. Một cơn gió lạnh quét qua, mang theo hơi thở run rẩy của đất. “Bắt đầu rồi,” hắn khẽ nói. Huyết Linh hiện ra, ánh nhìn trầm: “Lần này không phải mơ, cũng không phải phản chiếu. Đó là bản năng nguyên thủy nhất — bản năng của sự sống.”

“Sợ chết,” Diễm Tước gật đầu. “Chứng minh rằng Thế Tâm thật sự đã sống.” Huyết Linh trầm giọng: “Nhưng nếu thế giới sợ chết, nó sẽ tìm cách bất tử. Và khi một thế giới muốn sống mãi... mọi sinh linh trong nó sẽ phải trả giá.”

Hắn im lặng, lắng nghe sâu trong đất. Quả nhiên, nhịp tim của Thế Tâm đang dồn dập. Mỗi nhịp vang lên, một ngọn núi trồi lên khỏi mặt đất, rồi hóa đá; mỗi lần im lặng, một rừng cây héo úa, vì sinh khí bị hút ngược vào lòng đất.

Tịch Liên từ xa nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt nhợt nhạt. “Thế giới đang co rút lại... như muốn giữ mọi thứ trong lòng, không cho gì thoát ra.” Ông khẽ lẩm bẩm, “Nó đang tự bảo vệ mình... bằng cách giết sự sống khác.”

Trên trời, ánh sáng trắng ngả sang màu bạc xám. Trái tim khổng lồ của Thế Tâm đập càng lúc càng nhanh, ánh sáng từ nó chiếu xuống tạo thành một màn lưới sáng khổng lồ bao trùm cả đại địa — mọi linh hồn, mọi sinh vật đều bị bao quanh, không thể rời đi.

“Nó đang khóa thế giới lại,” Huyết Linh nói, “một nhà tù vĩnh hằng do sợ hãi tạo thành.” “Ngươi định làm gì, Diễm Tước?”

Hắn đứng dậy, ánh mắt lặng như nước: “Ta không thể ngăn nỗi sợ. Không ai có thể. Nhưng ta có thể dạy nó chấp nhận.”

Hắn giơ tay, chạm lên không khí. Một luồng sáng trắng xám lan ra từ ngực hắn — đó là ánh sáng của tim, không thuộc về máu hay thần, mà là nhịp thở giữa sống và chết. Hắn khẽ nói: “Ngươi sợ mất, vì ngươi nghĩ còn có gì để giữ. Nhưng thật ra, giữ không phải là sống — buông ra mới là tồn tại.”

Từ bầu trời, tiếng tim của Thế Tâm dừng lại một nhịp. Toàn bộ đất trời lặng. Rồi, một giọng nói vang lên, không phải trong đầu ai, mà trong tất cả: “Ta... sẽ mất hết sao?”

“Không,” Diễm Tước đáp, giọng nhẹ như gió. “Ngươi không mất gì cả. Ngươi chỉ đổi chỗ.” “Chết... không phải kết thúc — mà là cách khác để sống.”

Trái tim khổng lồ rung mạnh, rồi vỡ ra từng mảnh sáng. Những mảnh ấy rơi xuống, tan vào đất, vào nước, vào không khí. Từng nơi chạm tới, sự sống lại khẽ dâng lên — cỏ non mọc, sông chảy, thú rừng ngẩng đầu. Thế Tâm đã hiểu.

“Ta không cần sống mãi,” giọng nói cuối cùng vang lên, ấm áp như gió xuân. “Chỉ cần tim còn được đập... dù là trong tay kẻ khác.”

Ánh sáng bạc nhạt dần. Trên bầu trời, chỉ còn lại một vệt sáng nhỏ như sợi chỉ, nối giữa trời và đất — Huyết Tâm Tuyến. Đó là con đường mà thế giới tự vẽ, để nhịp tim của nó hòa vào nhịp tim của mọi sinh linh.

Huyết Linh thở ra: “Ngươi lại cứu nó.” Diễm Tước mỉm cười khẽ: “Không. Ta chỉ cho nó thấy — sống không phải để tránh chết, mà để hiểu vì sao mình từng sợ.”

Tịch Liên ngước nhìn bầu trời, giọng run: “Ngươi vừa khiến cả thế giới học được bài học mà con người phải mất hàng triệu năm mới hiểu.” “Đó là gì?” “Là can đảm để tan biến.”

Diễm Tước nhìn về phía chân trời, ánh sáng trong mắt dịu dần. Gió đưa mái tóc hắn tung bay, hòa vào sương bạc. “Thế Tâm đã biết sợ,” hắn nói. “Giờ... nó sẽ biết thương.”

Cuối chương 40 — Thế giới lần đầu biết sợ hãi, bản năng nguyên thủy của sự sống. Diễm Tước không diệt nỗi sợ, mà dạy Thế Tâm chấp nhận cái chết. Nhờ đó, thế giới bước sang giai đoạn mới — nơi sinh và tử hòa làm một, và tim thế giới đập không vì tồn tại, mà vì yêu thương.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.