THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 27: Giấc Mơ Tan Máu – Khi Quá Khứ Bắt Đầu Sống Lại

Bình minh hôm ấy đỏ như lửa. Từ khi “Giấc Ngủ Đỏ” xảy ra, toàn bộ Học Viện Huyết Mạch bao phủ trong một bầu không khí kỳ dị — vừa thanh tịnh, vừa nặng trĩu. Những học viên thức dậy với đôi mắt ngấn nước, không ai nói với ai, nhưng tất cả đều biết: đêm qua, họ đã mơ. Và trong giấc mơ đó... họ thấy người đã chết.

Tịch Liên bước chậm qua hành lang, bàn tay run nhẹ. Trên đầu ông, những mạch sáng đỏ vẫn trôi dọc theo vòm mái như dòng sông lặng. Ông dừng lại trước cửa điện trung tâm, nơi Diễm Tước đang ngồi thiền. Hắn lặng im, nhưng mỗi hơi thở của hắn khiến cả căn phòng rung lên — như thể máu của thế giới vẫn chưa muốn ngủ yên.

“Ngươi làm tốt hơn ta nghĩ.” Giọng Tịch Liên vang khẽ. “Nhưng có điều này, ta phải nói.” Diễm Tước mở mắt, ánh nhìn bình thản nhưng sâu thẳm. “Máu không nên mơ quá lâu,” ông nói tiếp. “Nếu nó mơ, ký ức sẽ sống lại. Và khi ký ức sống, ranh giới giữa sống và chết sẽ biến mất.”

“Ta biết,” Diễm Tước đáp. “Đêm qua, ta thấy Thần Võ Đế.” Tịch Liên khẽ giật mình. “Hắn… tỉnh dậy?” “Không. Hắn mơ cùng ta,” Diễm Tước khẽ mỉm cười, “và cảm ơn ta vì đã cho hắn được yên.” “Nhưng không phải ai cũng sẽ chọn yên đâu, Tịch Liên. Có những linh hồn... không muốn ngủ.”

Ngay khi lời ấy vừa dứt, mặt đất chấn động. Một tiếng gầm vang lên từ phía Tây học viện. Mặt đất nứt toạc, đất đá văng tung tóe. Tịch Liên lập tức dựng kết giới, nhưng không kịp — từ khe nứt, hàng chục thân ảnh lao ra, toàn thân phủ máu, đôi mắt trống rỗng như kẻ vừa bò ra từ mồ sâu.

“Chúng... là ai!?” Một học viên hoảng hốt hét lên. Tịch Liên cau mày, ánh sáng đỏ lóe trên gậy ngọc. “Không phải người sống. Là những linh hồn trong huyết mộng — chúng chưa quên được cái chết của mình.”

Những “bóng máu” bước đi chậm rãi, nhưng mỗi bước khiến đất nứt. Có kẻ mặc giáp rách, có kẻ trần truồng, có cả trẻ con, đàn bà — tất cả đều là nạn nhân của chiến tranh, của những đời trước, những giọt máu từng đổ xuống đất này. Họ không gào thét, không oán hận — chỉ im lặng, nhưng sự im lặng ấy khiến cả bầu trời đông cứng.

“Ngươi gọi họ dậy, Huyết Thần,” một giọng nói vang lên giữa đám linh hồn. Là một người đàn bà tóc dài, máu chảy khắp người như mạng lưới sống. “Ngươi cho máu mơ, nên máu gọi chúng ta tỉnh. Ngươi muốn cứu, nhưng ngươi lại khiến người chết không thể ngủ.”

Diễm Tước đứng dậy, tay đặt lên ngực. Ánh mắt hắn sâu, giọng trầm: “Ta không gọi các ngươi dậy. Máu tự gọi. Nếu các ngươi đã trở lại, hãy nói xem — thế gian còn nợ gì các ngươi?”

Người đàn bà khẽ cười, nụ cười chua chát. “Không nợ. Chỉ là khi ta mơ, ta nhớ lại… cảm giác máu nóng chảy ra từ vết thương. Ta không thể quên.” Nói rồi, nàng giơ tay — máu trên đất tụ lại thành một con chim đỏ, bay thẳng lên trời, rồi nổ tung. Từ đó, hàng trăm luồng khí huyết trào ra, tạo thành vô số hình người — là linh hồn của những kẻ từng chết dưới tay nhau.

Tịch Liên quát lớn: “Dựng kết giới toàn viện!” Nhưng đã quá muộn. Khí huyết cuộn trào như biển lửa, những bóng máu hòa vào không khí, bắt đầu hút sinh khí của người sống. Học viên la hét, ngã gục hàng loạt. Diễm Tước siết nắm tay, khí huyết quanh hắn dâng lên dữ dội, tạo thành một vòng kết giới đỏ bao trùm toàn quảng trường.

“Đủ rồi!” Hắn hét lớn, giọng vang vọng khắp bầu trời. “Các ngươi muốn gì? Muốn được nhớ hay muốn được sống lại?” Người đàn bà kia dừng lại, nhìn hắn thật lâu. “Chúng ta không muốn sống... nhưng chúng ta không muốn bị quên.”

“Vậy thì ta sẽ nhớ,” hắn nói khẽ. “Ta sẽ gánh ký ức của các ngươi. Các ngươi có thể ngủ lại, nhưng máu của các ngươi — hãy yên trong tim ta.”

Nói rồi, hắn mở rộng tay. Luồng huyết khí khổng lồ cuộn lên, như sóng biển trào ngược. Những linh hồn máu chao đảo, từng người một hóa thành sợi sáng đỏ, bay về phía hắn. Tịch Liên hét lên: “Ngươi điên rồi! Ngươi không thể chứa hết bọn họ! Đó là hàng vạn ký ức, hàng ngàn năm oán khí!”

Diễm Tước mỉm cười, máu chảy từ khóe mắt. “Ta từng chứa cả thiên hạ. Một ít ký ức nữa... có sao đâu.”

Ánh sáng đỏ rực bao phủ toàn viện. Tất cả linh hồn tan vào hắn, và khi ánh sáng tắt — chỉ còn Diễm Tước đứng đó, mắt nhắm, máu thấm đẫm đất. Trên trán hắn xuất hiện một ký ấn hình giọt máu ngược — biểu tượng của Huyết Ký Ức.

Tịch Liên bước lại, ánh mắt nặng trĩu. “Ngươi vừa gánh cả quá khứ của thế giới lên người. Ngươi hiểu điều đó nghĩa là gì không?”

Diễm Tước mở mắt. Trong đôi mắt ấy giờ có hàng ngàn ánh sáng nhỏ — mỗi ánh sáng là một linh hồn đang ngủ. “Ta hiểu.” “Vì chỉ khi ta nhớ tất cả, ta mới có thể khiến máu biết quên.”

Bầu trời trên Học Viện khẽ tách ra, ánh sáng bình minh chiếu xuống. Những linh hồn trong không khí tan biến, để lại sự yên bình mong manh. Nhưng sâu dưới lòng đất, nhịp tim của thế giới lại vang lên — mạnh hơn, nhanh hơn, và... khó đoán hơn bao giờ hết.

Cuối chương 27 — Diễm Tước hấp thụ toàn bộ ký ức của máu, trở thành người mang “Huyết Ký Ức”. Thế giới tạm yên, nhưng quá khứ đã thức giấc — và máu vẫn tiếp tục mơ.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.