THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 25: Máu Thức Tỉnh – Khi Thiên Hạ Cùng Đập Một Tim

Đêm ấy, bầu trời Tây Vực không còn sao. Tất cả ánh sáng đều bị nuốt bởi một màu đỏ đậm đặc, như máu đang phủ lên bầu trời. Từ các vùng xa xôi, những người dân, thú rừng, thậm chí cả cây cỏ đều cảm nhận được cùng một điều — tim họ đập không theo ý mình. Nhịp tim ấy, mạnh, sâu, và đều… như có một trái tim khổng lồ đang đập thay cho tất cả sinh linh trong thiên hạ.

Tịch Liên đứng trên đỉnh tháp Huyết Viện, gió cuốn tung áo choàng. Ánh mắt ông nghiêm trọng, nhìn về trung tâm quảng trường — nơi Diễm Tước đang ngồi giữa vòng tròn máu khổng lồ. Hắn bất động, hơi thở đều, nhưng mỗi lần tim hắn đập, mặt đất cũng rung theo.

“Ngươi đã làm gì vậy, Diễm Tước…” Tịch Liên lẩm bẩm, rồi quay sang trợ lý bên cạnh. “Gọi tất cả trưởng lão. Từ nay, Huyết Mạch không còn thuộc về riêng Học Viện nữa. Huyết khí đang lan ra ngoài, khắp lục địa.”

Trợ lý kinh hãi: “Ngài nói là... máu của người và thú đều... đồng mạch!?” “Đúng vậy.” Tịch Liên siết chặt gậy ngọc. “Đó là điều mà chỉ có Huyết Thần trong truyền thuyết mới làm được — khiến mọi máu trong thế giới này đồng nhịp với hắn.”

Trong khi đó, Diễm Tước không hề hay biết. Hắn chìm trong bóng tối, trôi giữa một không gian vô định. Xung quanh là vô số sợi huyết mạch đỏ, trải dài như mạng lưới khổng lồ phủ khắp vũ trụ. Mỗi sợi mạch là một linh hồn, một sinh mệnh, một câu chuyện — tất cả đang hòa vào nhau, dệt thành tấm vải của sự sống.

Huyết Linh lại xuất hiện, giọng nó vang khẽ như tiếng tim của đất. “Ngươi thấy chứ?” “Đây là máu của thế giới. Mỗi giọt máu, mỗi sinh linh đều có nhịp đập riêng. Nhưng ngươi đã khiến tất cả cùng đập theo ngươi.”

Diễm Tước lặng nhìn vô số sợi mạch đỏ dao động trước mắt. “Ta không muốn điều khiển họ.” “Không.” Huyết Linh đáp, “ngươi không điều khiển — họ tự đồng cảm. Vì máu trong họ nhận ra ngươi. Ngươi là khởi nguồn.”

“Khởi nguồn...” Hắn lặp lại, giọng thấp, xen chút cay đắng. “Khởi nguồn của giết chóc, hay của sự sống?” “Điều đó... còn tùy ngươi.” Huyết Linh đáp. “Máu chỉ phản chiếu ý chí của chủ nhân. Ngươi muốn cứu, máu sẽ cứu. Ngươi muốn diệt, máu sẽ diệt.”

Bầu trời đỏ rung lên mạnh hơn. Phía xa, trong các thành trì, người dân bắt đầu rơi vào trạng thái kỳ lạ — máu trong người họ tỏa sáng yếu ớt, tạo thành những đường vân đỏ chạy dọc cánh tay, cổ, và tim. Nhiều người ngất xỉu, nhưng khi tỉnh dậy, bệnh tật trong cơ thể họ biến mất. Còn ở biên giới, những chiến sĩ đang hấp hối trên chiến trường đột nhiên mở mắt, vết thương tự khép lại. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra — chỉ biết, họ cảm thấy trong ngực mình có một nguồn sức mạnh mới đang đập cùng một nhịp với... ai đó.

Trong Học Viện, Tịch Liên chắp tay, khẽ nói: “Máu đang cứu người...” Nhưng ngay sau đó, ông nhíu mày. “...nhưng nó cũng đang học cách tự quyết định.”

Và đúng như lời ông nói, ở một vùng xa khác, tại dãy núi Bắc Hàn, hàng ngàn xác thú bị chém chết từ cuộc chiến trước bỗng cử động. Máu từ đất dâng lên, bao quanh chúng, nối liền xương và da. Trong chớp mắt, chúng mở mắt — đôi mắt không còn của thú, mà là ánh đỏ người. Một sinh vật nửa thú nửa máu đứng dậy, giọng nói khàn khàn vọng khắp sơn cốc: “Ngươi gọi, ta nghe.”

Huyết Linh cười. “Ngươi thấy chưa, Diễm Tước? Máu nghe lời ngươi, nhưng máu... không phân biệt thiện ác.” “Ngươi đã đánh thức nó — giờ ngươi phải gánh hậu quả.”

Hắn siết nắm tay, cảm giác trong ngực nóng bỏng. “Không... ta sẽ không để máu biến thành quỷ. Nếu ta là tim của thế giới, ta sẽ dạy nó cách đập vì sự sống.” Huyết Linh im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nói: “Vậy hãy bắt đầu học... cách làm thần thật sự.”

Trong nháy mắt, toàn bộ không gian nứt vỡ. Diễm Tước mở mắt, trở lại thực tại. Bầu trời phía trên Học Viện vẫn đỏ, nhưng ánh sáng trong tim hắn dần dịu xuống. Hắn đứng dậy, nhìn quanh — hàng trăm học viên quỳ gục, máu trong họ phát sáng nhè nhẹ, không đau, không sợ, chỉ yên bình. Một cảm giác lạ len vào lòng hắn — thứ mà hắn chưa từng có: niềm tin.

“Tịch Liên.” Hắn quay sang, giọng trầm mà bình tĩnh. “Máu đã tỉnh. Giờ ta phải khiến nó... biết mơ.”

Tịch Liên nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ gật đầu. “Thế giới chưa từng có vị thần nào dạy máu cách mơ cả.” “Vậy thì ta sẽ là người đầu tiên.” Hắn đáp, rồi ngẩng nhìn lên trời đỏ rực. Trong đôi mắt ấy, phản chiếu không phải lửa, mà là ánh sáng mờ của hy vọng — mỏng manh, nhưng thật đến đáng sợ.

Cuối chương 25 — Máu thiên hạ đồng mạch, sinh linh hồi sinh. Huyết Thần trở thành tim của thế giới, nhưng máu đã có ý chí riêng — và Diễm Tước phải học cách dẫn dắt nó, trước khi máu tự chọn con đường của mình.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.