THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 23: Tiếng Máu Người – Bài Thử Của Huyết Sư Tịch Liên

Sáng hôm sau, ánh dương vừa lên, cả Học Viện Huyết Mạch đã vang tiếng trống tim. Những học viên tụ tập quanh quảng trường, không khí nghiêm túc đến lạ. Trên đài cao, Huyết Sư Tịch Liên đứng lặng, ánh mắt như phủ một lớp sương đỏ. Bên cạnh ông là một chiếc bàn đá, trên đó đặt một vật trông như chiếc chuông nhỏ bằng xương người, rỗng ruột, khắc những ký tự máu cổ xưa — Chuông Huyết Tâm.

“Hôm nay,” Tịch Liên cất tiếng, giọng vang vọng khắp quảng trường, “là bài thử đầu tiên để các ngươi hiểu tiếng máu của người khác.” “Chuông Huyết Tâm này được tạo ra từ máu của mười hai người hiến thân, mỗi lần rung là một lần trái tim con người trong bán kính mười trượng đồng cảm.” “Nhưng nếu ngươi không giữ được tâm mình, máu của ngươi sẽ phản nghịch và tự đốt thân.”

Lời vừa dứt, toàn trường rúng động. Học viên nào cũng lộ vẻ sợ hãi — “phản huyết” là một hình phạt khủng khiếp: máu tự sôi trong mạch, từng giọt đốt cháy xương thịt từ trong ra ngoài. Dù ở Học Viện, đã có không ít kẻ chết vì thất bại trong bài thử này.

Diễm Tước bước lên. Tịch Liên nhìn hắn, ánh mắt bình thản: “Ngươi muốn thử đầu tiên sao?” “Phải,” Diễm Tước đáp, giọng trầm và chắc. “Ta đã nghe được máu của mình. Giờ ta muốn biết liệu ta còn có thể nghe được máu của người khác không.”

Tịch Liên khẽ gật đầu, đặt tay lên Chuông Huyết Tâm. “Ngươi biết hậu quả rồi chứ?” “Ta từng chết rồi,” Diễm Tước nhếch môi, “chết thêm một lần cũng chẳng sao.”

Chuông rung.

Tiếng chuông không vang bằng âm thanh, mà bằng rung động máu. Khoảnh khắc nó ngân lên, toàn bộ Học Viện chấn động. Máu trong cơ thể mỗi người khẽ rung, tim đập loạn nhịp, và bầu không khí đặc quánh lại. Tất cả đều cảm nhận được một luồng khí đỏ cuộn trào, nhưng chỉ Diễm Tước đứng yên — mắt hắn nhắm, tay đặt lên ngực.

Hắn bắt đầu nghe thấy... tiếng người.

Không phải tiếng nói, mà là âm thanh sâu bên trong máu. Một người sợ hãi, máu đập nhanh và lạnh. Một người lo lắng, máu dâng nóng nhưng không mạnh. Một người đang yêu, máu chảy mềm như nước mùa xuân. Và... có người đang ghen, máu sắc bén như kim, chực đâm ra khỏi da thịt.

Tất cả hòa lại thành một bản nhạc hỗn loạn của sự sống. Diễm Tước nghe rõ từng nhịp, từng tiếng thở, từng giọt máu đang lên tiếng khẩn cầu. Nhưng rồi — một tiếng hét vang lên trong đầu hắn.

“Cứu... ta...” “Cứu ta...!”

Âm thanh ấy đến từ đâu đó trong đám đông. Nó không giống tiếng cầu xin của kẻ sống — mà của kẻ sắp chết. Hắn mở mắt, ánh đỏ lóe lên, nhìn thẳng vào một học viên phía sau hàng. Đó là một thiếu niên nhỏ bé, mặt tái, môi rướm máu, mắt lạc đi như bị ai bóp nghẹt tim.

“Tịch Liên!” Diễm Tước quát. “Hắn sắp phản huyết!”

Không chờ đáp, hắn đã lao đến. Một tay ấn vào ngực thiếu niên, tay còn lại đặt lên mạch máu cổ. Máu nóng như lửa, từng mạch đang vỡ ra. Diễm Tước nhắm mắt, kéo luồng huyết khí của chính mình hòa vào. Cả hai tim đập cùng nhịp, máu chảy ngược, kết nối thành một vòng lưu thông lạ lùng.

Cảnh tượng khiến mọi người sững sờ. “Không thể nào... hắn đang dùng huyết mạch của mình để cứu người khác?” “Điều đó... chỉ huyết sư cấp bậc tối cao mới làm được!”

Máu trong người thiếu niên dần nguội lại. Hơi thở hắn trở nên đều, mắt mở ra, giọng run run: “Ngươi... nghe thấy ta thật sao?” Diễm Tước cười nhạt, máu từ miệng hắn chảy ra. “Ta không chỉ nghe thấy.” “Ta còn... chia sẻ với ngươi.”

Hắn buông tay, lùi lại một bước. Màu máu trên da hắn đã sạm đi, chứng tỏ hắn đã mất một phần sinh khí. Tịch Liên tiến đến, đặt tay lên vai hắn, ánh mắt sâu thẳm. “Ngươi đã nghe được máu của người khác.” “Nhưng ngươi cũng hiểu rồi chứ, Diễm Tước — nghe máu là nghe nỗi đau. Nếu ngươi cứu một người, ngươi sẽ phải gánh một phần tội lỗi của người đó.”

Diễm Tước cúi đầu, giọng khàn khàn: “Ta đã gánh tội của cả thiên hạ rồi. Thêm một vài linh hồn cũng chẳng nặng hơn bao nhiêu.”

Toàn trường im lặng. Rồi bất ngờ, Chuông Huyết Tâm tự rung lần nữa — lần này không do ai chạm. Âm thanh trầm đục, kéo dài như tiếng khóc. Những học viên giật mình, máu trong người họ đồng loạt dậy sóng, nhưng không ai thấy sợ. Thay vào đó, họ cảm nhận được... sự bình yên.

Tịch Liên ngẩng đầu, khẽ nói: “Chuông Huyết Tâm đang đáp lại ngươi.” “Lần đầu tiên trong hàng trăm năm, nó không khóc vì máu đổ, mà vì máu được cứu.”

Diễm Tước nhìn lên bầu trời đỏ, đôi mắt ánh lên thứ gì đó giữa đau đớn và nhẹ nhõm. “Máu... biết nói thật rồi.” “Và có lẽ... nó đã tha thứ cho ta.”

Cuối chương 23 — Diễm Tước hoàn thành bài thử, nghe được máu người khác và cứu một sinh mạng. Chuông Huyết Tâm rung lên lần đầu tiên trong lịch sử — máu không còn là lời nguyền, mà là tiếng nói của sự sống.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.