THỂ LOẠI
...
DANH SÁCH
...

[Huyết Thần Đạo]

Chương 20: Học Viện Huyết Mạch – Nơi Máu Biết Hồi Sinh

Trên sa mạc Tây Vực, nắng đỏ như lửa, gió thổi rát da. Diễm Tước bước đi giữa biển cát, áo choàng tung bay, bóng hắn kéo dài như một vết thương chảy máu trên mặt đất khô cằn. Xa xa, giữa bão cát, một tòa thành hiện ra — không phải thành trì chiến đấu, mà là một quần thể kiến trúc lạ kỳ, như mọc lên từ máu và đá hòa trộn.

Đó chính là Học Viện Huyết Mạch — nơi được đồn rằng những người học đạo huyết ở Tây Vực không dùng máu để giết, mà để cứu. Một nơi mà huyết khí được thuần hóa thành sinh mệnh, nơi người ta dạy “nghe tiếng tim của thế gian”.

Khi Diễm Tước đến cổng, hai cánh cửa khổng lồ tự động mở ra. Trên bề mặt cửa khắc hàng trăm đường gân máu bằng ngọc đỏ, sáng yếu ớt như đang đập. Một giọng nói vang lên trong đầu hắn, trầm và cổ xưa: “Ngươi mang theo máu của cả thiên hạ. Nếu vào đây, máu ngươi sẽ không còn là của riêng ngươi nữa. Ngươi có bằng lòng không?”

Diễm Tước nhắm mắt. Trong khoảnh khắc, hình ảnh của Đế đô, của Cửu U, của vô số người hắn từng giết hiện lên. Rồi hắn mở mắt, bình thản đáp: “Máu chưa từng thuộc về riêng ai.” “Ta đến không để giữ nó, mà để trả lại nó cho thế giới.”

Cánh cửa rít nhẹ, rồi mở hẳn. Một luồng khí đỏ nhẹ tràn ra — không hôi tanh, mà ấm áp lạ thường, như mùi máu trong lồng ngực người còn sống. Hắn bước qua, cảm giác như cơ thể bị hút vào nhịp tim của một sinh vật khổng lồ.

Bên trong, Học Viện hiện ra như một mê cung sống. Những tòa tháp bằng xương và ngọc, dòng suối chảy toàn máu loãng nhưng trong vắt, cây cỏ có mạch đỏ li ti như gân người. Ở giữa trung tâm là một quảng trường, nơi hàng trăm học viên đang ngồi xếp vòng tròn, đôi tay đặt lên ngực, lắng nghe nhịp tim của chính mình.

“Ngươi là ai?” Một giọng nam vang lên. Diễm Tước quay lại, thấy một người trung niên mặc áo choàng trắng, tóc bạc, trên trán có hình ấn đỏ hình giọt máu. Khí tức của ông ta trầm ổn, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua máu thịt của người khác để nhìn thẳng vào linh hồn.

“Ta là kẻ đã đi hết con đường giết chóc của huyết đạo.” “Và giờ muốn học cách khiến máu ngừng rơi.”

Người kia im lặng nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ cười. “Ta biết ngươi là ai, Huyết Thần Diễm Tước.” “Ngươi nghĩ ta sẽ không nhận ra huyết mạch của kẻ từng khiến cả trời đất rung chuyển sao?” Hắn không tỏ vẻ sợ hãi hay thù địch, chỉ chắp tay sau lưng, thong thả nói: “Nhưng có lẽ, huyết đạo thật sự cần một kẻ như ngươi — kẻ từng giết để hiểu giá trị của sống.”

Diễm Tước hơi ngạc nhiên. “Ngươi không sợ ta?” “Ngươi đã giết đủ rồi,” ông đáp, giọng hiền hòa, “kẻ sợ ngươi là kẻ vẫn chưa hiểu máu là gì.”

Ông ta tiến lên, giơ tay đặt lên ngực Diễm Tước. Một luồng khí đỏ nhẹ thấm qua làn da, khiến cơ thể hắn run lên. “Tim ngươi đã chết, nhưng máu vẫn đập. Điều đó chứng tỏ ngươi không chỉ sống nhờ hận, mà nhờ sự kết nối của thế giới này.”

Ông rút tay lại, ánh mắt nghiêm nghị. “Từ nay, ngươi không còn là Thần. Ở đây, chỉ có học trò của huyết đạo.” “Ngươi có dám học lại từ đầu không, kẻ từng thống trị cả thiên hạ?”

Diễm Tước khẽ mỉm cười. “Thần hay không, chẳng qua chỉ là danh xưng người khác đặt cho ta.” “Nhưng nếu phải đổ máu thêm một lần nữa để hiểu máu thật sự, ta vẫn sẵn sàng.”

Người trung niên kia khẽ gật đầu. “Tốt. Từ hôm nay, ngươi là đệ tử của Huyết Sư Tịch Liên — và cũng là kẻ cuối cùng có thể hiểu được đạo của máu.”

Gió trong Học Viện khẽ lay, như tiếng tim của hàng trăm linh hồn cùng đập nhịp. Trong khoảnh khắc đó, Diễm Tước cảm thấy huyết mạch trong người mình lần đầu tiên không sôi trào vì giận, mà vì một cảm giác khác — yên bình.

Cuối chương 20 — Huyết Thần bước vào Học Viện Huyết Mạch, trở thành học trò của Tịch Liên. Máu lần đầu đập vì sự sống, không vì hận thù.

Bạn có thể dùng phím ← → hoặc WASD để lùi / sang chương.