Bắc Thành — nơi phồn hoa bậc nhất Đế quốc, là thành trì giữ cửa vào Đế đô. Tường thành cao ngất, cờ xí rợp trời, khí tức chiến binh lan tỏa như sóng, chỉ cần nhìn từ xa cũng cảm nhận được sức mạnh ngưng tụ của hàng vạn quân tinh nhuệ.
Nhưng đêm nay, thành Bắc lại yên tĩnh đến rợn người.
Trên tường thành, binh sĩ đi tuần vẫn tuần hoàn đúng nhịp, nhưng ánh mắt họ liên tục liếc về hướng Nam. Tin tức “Huyết Thần vượt Huyết Giang” đã truyền đến. Có người thậm chí khẽ run khi nhìn thấy ánh sáng đỏ nhạt nhấp nháy nơi đường chân trời.
“Này… ngươi nghĩ hắn thật sự tồn tại à?” “Câm miệng! Nói tên hắn là tự rước họa đấy.” “Nhưng nếu hắn tới thật…” “Thì sao? Thành Bắc này được Đế quân đích thân ban trận pháp Huyết Võ hộ thành, dù là quỷ thần cũng đừng hòng bước vào nửa bước!”
Họ không biết rằng — ngay bên dưới bức tường thành ấy, trong bóng tối, một người đã đứng ở đó từ lâu.
Diễm Tước ngẩng đầu nhìn những ngọn đuốc lung linh trên tường thành, đôi mắt phản chiếu ánh sáng như hai hố máu. “Trận pháp Huyết Võ à?” Hắn mỉm cười nhạt. “Trận do ngươi lập, Thần Võ Đế. Nhưng máu trong đó… vẫn là của ta.”
Hắn giơ tay phải lên, lòng bàn tay phát sáng. Dấu ấn máu giữa ngực cũng rực rỡ như lửa. Chỉ một cái ấn nhẹ xuống đất — ẦM!
Khắp thành Bắc, nền đá run rẩy, từng đường vân đỏ như máu tràn ra, lan theo mạng lưới vô hình. Những cột sáng đỏ dọc tường thành lóe lên, kèm theo tiếng rít ghê rợn như linh hồn than khóc.
“Kích hoạt trận pháp!” Trên tường thành, tiếng binh sĩ hô vang. Một đạo sĩ mặc áo vàng xuất hiện, vung pháp ấn, miệng niệm chú, khiến trận đồ sáng rực. “Ngươi là ai dám động vào Huyết Võ Trận—” “Là người tạo ra nó.”
Giọng nói vang lên ngay bên tai y. Vị đạo sĩ chưa kịp quay đầu, đầu đã rơi khỏi cổ. Máu bắn tung tóe, rồi bị hút ngược lên, tan biến trong không khí như sương.
“Máu của ta lập nên, giờ cũng chỉ ta có thể hủy.” Diễm Tước bước lên, mỗi bước hắn đi qua, ánh sáng trận pháp vụt tắt. Những ký hiệu cổ tự biến mất như bị xóa khỏi thực tại. Từ xa, từng tiếng hét vang lên khi các pháp sư trấn giữ trận lần lượt ngã xuống mà không hiểu vì sao máu mình biến mất khỏi cơ thể.
Chỉ trong mười hơi thở — thành Bắc tĩnh lặng.
Huyết Hải Kiếm khẽ rung trên lưng hắn, máu dâng lên như sóng. “Bắc Thành, cứ thế là qua.” Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy xa xa ánh sáng Đế đô phản chiếu qua tầng mây. Giọng hắn khẽ khàn, pha chút mỉa: “Thần Võ Đế, ngươi còn bao lâu nữa định trốn sau bức tường vàng kia?”
Hắn xoay người, bóng lưng chìm dần vào màn sương máu. Nhưng rồi, từ phía chân trời, một tiếng gào vang vọng — tiếng rít không phải của người, mà như dã thú đang gầm. Cùng lúc đó, gió thổi ngược, và từ hướng Bắc, một luồng khí đen khổng lồ đổ xuống.
Hắn ngẩng đầu. Bầu trời nứt ra một khe sáng, và trong đó, một sinh vật khổng lồ đang rơi xuống — mình rồng, đầu người, cánh dơi, toàn thân bị xiềng xích, hai mắt rực lửa đỏ. “Đế đô... đã thả ra thứ này sao?” Hắn khẽ nhếch môi, lưỡi kiếm trên lưng rung lên đáp lại.
“Thú giữ cửa... thứ ngươi nuôi bằng máu ta, nay lại muốn cắn ta?” Huyết Hải Kiếm bay khỏi lưng, ánh sáng đỏ chiếu rực cả trời đêm. “Vậy để ta xem, ai là chủ thật của máu trong ngươi.”
Con thú gào thét, xé rách cả bầu trời, lao thẳng về phía hắn. Diễm Tước cười lạnh, xoay người nghênh đón, ánh mắt rực như máu cháy: “Được lắm. Trận khởi động trước khi gặp lại ngươi, Thần Võ Đế.”
Hai luồng khí đỏ đen va chạm — cả bầu trời Bắc Thành nổ tung trong ánh sáng và máu.
Cuối chương 12 — Trận pháp Bắc Thành bị xóa, Huyết Thần đối đầu thú huyết giữ cửa. Máu trời sắp đổ, Đế đô chỉ còn một bước!